“Hôm nay... cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.” – Anh liếc nhìn cánh cửa sắt trước nhà Giang Ly, rồi nói tiếp: “Ý thức an toàn của cô rất tốt. Tôi tên là Cố Cẩn.”
“Giang Ly.”
“Chỗ cầu thang kia phải nghĩ cách chặn lại mới được, không sau này lại càng rắc rối.” – Anh nói tiếp. Do mất điện, thang máy giờ không thể dùng, nên cầu thang là lối đi duy nhất lên xuống. Mà cầu thang lại thuộc lối thoát hiểm nên không có cửa chặn.
“Đợi tôi một chút.” – Giang Ly lại vào nhà, lần này cô đặt vài món đồ ăn vào góc bếp, đảm bảo từ ngoài chỉ có thể nhìn thấy một góc mà không rõ có bao nhiêu. Sau đó, cô bước vào phòng sách, từ trong không gian lấy ra một cánh cửa lưới sắt, kích thước tương đương cửa an toàn. Cô kiểm tra xung quanh nhà xem còn gì bất thường không, rồi mới mở cửa ra ngoài.
“Nhà tôi có một cánh cửa lưới sắt không dùng đến, tôi thấy kích thước khá hợp. Nhưng có thể cần anh vào giúp mang ra.”
“Được, để tôi vào mang.” – Cố Cẩn không hỏi gì thêm về việc tại sao trong nhà lại có một cánh cửa như vậy. Vào trong, anh cũng không tò mò nhìn ngó lung tung, chỉ đi theo Giang Ly vào phòng sách, đánh giá sơ qua thì thấy đúng là kích thước khá vừa. Sau đó anh vác cửa đi thẳng ra ngoài. Giang Ly định giúp nhưng thấy anh khiêng nhẹ nhàng nên thôi.
“Để tôi đi lấy hộp dụng cụ.” – Cố Cẩn liếc qua chỗ cửa an toàn, rồi quay về phòng lấy một bộ đồ nghề.
“Cô nghỉ ngơi đi, để tôi lo.” – Anh quay sang nói với Giang Ly.
“Ừ.” – Cô đáp gọn. Cô là người bỏ ra vật liệu, thì để Cố Cẩn bỏ công sức là công bằng. Với lại nếu có thể nghỉ ngơi, sao lại không chứ? Cô đi qua, lại chích thêm điện vào ba tên kia một lần nữa.
Cố Cẩn tháo cánh cửa an toàn cũ ra, sau đó lắp cánh cửa lưới sắt mới vào. Tay chân anh rất nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã làm xong. Trời nóng như đổ lửa, đến lúc hoàn tất thì người đã ướt đẫm mồ hôi.
Giang Ly đưa cho Cố Cẩn một chai nước, rồi tiện tay đưa luôn cho anh một chiếc chìa khóa cửa sắt. Anh đã giúp cô, thì cô cũng phải có chút đáp lễ, Giang Ly không thích nợ ai điều gì.
“Cảm ơn.” Cố Cẩn nhìn chai nước và chìa khóa được đưa đến, nhận lấy rồi uống vài ngụm. Nhìn lại bộ đồ đã ướt sũng của mình, anh nói với Giang Ly: “Tôi về thay đồ chút.”
“Ừ.”
Sau đó Giang Ly cũng quay về. Mấy người kia vẫn còn bị điện giật đến ngất lịm, cô không lo lắng gì. Về đến phòng, không khí lập tức mát lạnh. Đã bảy giờ rồi, cô lấy ra một tô mì lạnh, bên cạnh đặt thêm một tô dưa hấu. Vừa ăn vừa cảm thấy mát rượi, dễ chịu vô cùng. Mùa hè mà, dưa hấu là chân ái!