“Sao lại là của ngươi?” Đại phu nhân khó tin mất tiếng.
Tô Nhiễm Tịch đi tới, mỉm cười châm chọc nói: “Tư thông với Lâm Hác không phải là ta, mẫu thân dường như rất thất vọng?”
“Tô Nhiễm Tịch, sao lại nói lời với mẹ của ngươi như vậy?” Tô Tương mặt đen lại trách móc Tô Nhiễm Tịch, “Bà ấy vừa rồi vẫn luôn vì ngươi cầu tình! Nếu không phải chính ngươi không tự kiềm chế, đi qua cùng Lâm Hác không minh bạch, tại sao lại ở trong viện mình náo lên màn kịch đêm nay?”
Tô Nhiễm Tịch liếc nhìn hắn, bỗng nhiên đỏ mắt, lã chã chực khóc: “Phụ thân nghe kẻ tiểu nhân nào xúi giục, vậy mà lại hiểu lầm nữ nhi như vậy? Ta mặc dù là thứ nữ, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của phụ thân, cái viện cũ nát này ngay cả nha đầu và nô bộc giữ cửa cũng không có, ăn mặc chi phí còn không bằng mẫu thân nuôi mèo.”
Tô Tương sắc mặt cứng đờ, theo bản năng nhìn Hạ Lẫm Kiêu: “Nói bậy, A Lan không phải nha đầu của ngươi sao?”
“Phụ thân thấy nha đầu nào ăn đến còn mập hơn chủ tử sao?” Tô Nhiễm Tịch uất ức phản bác: “Đêm nay Nhược Phi chính là trong viện không người phòng thủ, sao lại để cho tên vô sỉ Lâm Hác kia xông vào cùng A Lan làm bậy? Lại còn gan to bằng trời ngủ ở trên giường ta…… Ọe!”
Nàng quay đầu nôn khan một lát, nước mắt lưng tròng nhìn cũng có chút đáng thương, chỉ là cái gương mặt xấu xí kia đã làm tan đi vài phần thương tiếc trong lòng Tô Tương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play