“Đường Quyết! Thằng nhãi ranh mày dám vác mặt về đây à?! Năm đó mày thế mà không chết?!”
Gió lạnh cắt da cắt thịt, trên nóc một tòa nhà cao trăm mét, một gã đàn ông nước mắt nước mũi giàn giụa, dựa vào lan can gào lên giận dữ. Trong mắt hắn chứa đầy tuyệt vọng, hắn chỉ tay thẳng vào thanh niên đứng trước mặt — nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Thanh niên đó đứng ngược sáng, dáng người thon dài. Vạt áo màu vàng kim sẫm bay phần phật trong gió.
Có lẽ vì nghe được lời kia, đôi mày thanh tú của cậu khẽ nhướng lên. Cậu thong thả nâng tay, bình tĩnh vỗ tay nhẹ vào nhau:
“Ta thật sự rất khâm phục ngươi. Đến nước này rồi mà còn có tự tin gào thét với tôi.”
Hai bàn tay chạm vào nhau, tạo thành tiếng “bốp bốp” giòn tan.
Gã đàn ông đầy phẫn hận vô thức dời mắt, ánh mắt vô tình lướt qua bàn tay kia — trắng nõn như ngọc, móng tay tròn đều, bóng loáng lấp lánh ánh sáng như ngọc trai. Chỉ là nhấc tay đưa chân thôi, mà toàn thân thanh niên đã toát lên vẻ cao quý, khí chất ung dung, tựa như thần long giáng thế.
“Cái gì!?” Gã đàn ông tâm như tro tàn, hoảng sợ kêu lớn, “Ngươi thế mà đã hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch Long Vương?!”
“Đó chính là huyết mạch mạnh nhất hiện nay, một tà vật như ngươi sao xứng có được sức mạnh thuần túy đó! Giờ đây còn ai, ai có thể ngăn cản ngươi —— Không! Tại sao lại thế nào!!”
“Đó là huyết mạch mạnh nhất thời nay! Loại tà vật như ngươi, sao có thể sở hữu thứ sức mạnh thuần khiết khủng khiếp đến vậy?! Giờ còn ai, còn ai có thể ngăn cản ngươi được nữa?! KHÔNG!!! Sao lại thế này?!!”
Đường Quyết khẽ nghiêng đầu, con ngươi vàng kim dựng đứng nhìn vào kẻ đang hấp hối kia như đang nhìn một con kiến dưới đất đang vùng vẫy giãy giụa.
Một năm trước, kẻ này từng trước mặt vô số gia tộc cổ võ, dùng huyết mạch Đằng Xà đánh cậu từ trên tòa nhà trăm mét xuống, chỉ để mua vui.
Lại không ngờ hành động đó đã khiến cậu ngoài ý muốn thức tỉnh sức mạnh đáng sợ nhất của Long Vương…không thể chết, cũng không thể diệt!
Từ sau ngày đó, cậu có thể hô mưa gọi gió, tung hoành trong sương mù, ẩn mình giữa giới tu chân và thế tục thần long thấy đầu không thấy đuôi. Một năm liền, cậu im hơi lặng tiếng, nhưng sóng gió trên đời đều vì cậu mà nổi lên. Cậu là tồn tại mạnh nhất đương thời — Long Vương.
“Ngươi phải chịu đựng nỗi đau tương xứng với những gì ngươi đã làm,” Đường Quyết Hắn khẽ nhắm mắt lại, giọng nói không mang chút phẫn nộ nào mà như đang thay trời hành đạo, cậugiơ tay chỉ về phía gã đàn ông:
“Ngày chết của ngươi, đã đến rồi.”
“KHÔÔÔÔÔÔÔNG——!!”
“Long Vương đại nhân! Xin tha mạng!!”
Trên sân thượng tòa nhà cao trăm mét, một luồng khói đen kịch liệt bùng nổ, khói trắng cuồn cuộn chiếm lấy tầm nhìn của gã.
Nhưng nỗi đau đớn tuyệt vọng vẫn chưa đến như gã dự đoán.
Trong mười giây tĩnh lặng đến rợn người, gã đàn ông cuối cùng run rẩy mở bừng mắt.
Phía trên đỉnh đầu, mặt trời treo cao bỗng chói lóa, rọi thẳng xuống như phá vỡ một tầng màn trời.
Long Vương trẻ tuổi, người vừa đứng đó oai nghiêm như thần, giờ đây mặt lại thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng rồi chỉ trong chớp mắt biến mất như chưa từng tồn tại.