“Bạn học! Sao em có thể tự tiện rút kim truyền dịch ra như vậy?!”
Tiếng quát bất chợt khiến Lục Kiêu giật bắn người.
Quay đầu lại, thấy một y tá trẻ tuổi đeo kính gọng bạc đang bước vào, tay còn kéo theo giá truyền dịch. Lông mày cô nhíu chặt đủ để kẹp chết một con ruồi.
Lục Kiêu lập tức cúi người xin lỗi.
“Á, xin lỗi xin lỗi, em chỉ định đi vệ sinh thôi, nên có hơi hấp tấp chút.”
Y tá thở dài, lại treo chai truyền dịch vào giá:
“Các em học sinh Thánh Hoa Hồng các cậu đều không quý trọng thân thể mình thế sao?. Lúc đưa tới thì còn hôn mê, tỉnh lại cái là nhảy nhót chạy loạn.”
Lục Kiêu tinh ý bắt được thông tin trong lời nói của cô ấy: “Lúc đưa đến?”
Xem ra nguyên chủ là được ai đó đưa tới bệnh viện.
“Cái đó… cho em hỏi một chút”
Cậu nở nụ cười hiền lành, kết hợp với khuôn mặt vẫn còn vết bầm tím trông đặc biệt đáng thương: “Ai là người đưa em tới vậy ạ?”
Y tá vừa cắm ghim kim lại cho cậu vừa lắc đầu:
“Là một người tốt tình cờ đi ngang thôi. Em nói xem, nửa đêm nằm gục trong hẻm nhỏ, may mà có người phát hiện đó…”
Hẻm nhỏ? Mắt Lục Kiêu chợt nheo lại.
Trong nguyên tác, đúng là sau khi bị F3 đánh một trận, pháo hôi Lục Kiêu trên đường về nhà thì bị một sát nhân liên hoàn “ngộ sát”.
Xem ra thời điểm cậu xuyên đến vừa vặn nằm giữa giai đoạn bị đánh và trước khi bị gi·ết.
“Cảm ơn chị nhiều ạ,” cậu tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn, “Vậy… đồ cá nhân của em…”
“Đều trong ngăn kéo đầu giường đó.” Y tá chỉ chỉ tay, “Thẻ học sinh với máy truyền tin cũng ở đó.”
Lục Kiêu mở ngăn kéo, trước hết lấy ra thẻ học sinh.
Cậu vuốt ve tấm thẻ, mấy chữ "Học viện Thánh Hoa Hồng" mạ vàng trên đó lấp lánh dưới ánh đèn.
Cậu bỗng nhớ lại ngày tốt nghiệp cấp ba kiếp trước, dáng vẻ thầy chủ nhiệm vỗ vai cậu bảo: “Thật đáng tiếc…”
Một người đàn ông 30 tuổi lại đi học đại học…
Lục Kiêu khẽ cong môi cười giễu, nhưng lại không nhịn được mà chùi tấm thẻ học sinh cho sáng hơn.
Y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, thuận miệng hỏi: “À phải rồi, em có cần chị giúp gọi người nhà không? Thủ tục nhập viện của em còn chưa hoàn tất đâu.”
Ngón tay Lục Kiêu đang lướt qua màn hình máy truyền tin hơi khựng lại, nụ cười trên môi cũng nhạt đi vài phần.
“Không cần đâu, em tự xử lý được.”
Y tá đẩy kính, ánh mắt vô tình lướt qua cổ tay lộ ra dưới ống tay áo bệnh nhân của cậu: “Bạn học này, tiền viện phí phải có người nộp chứ? Ít nhất cũng phải gọi người giám hộ một tiếng đi?”
Người giám hộ à…
Trong đầu Lục Kiêu hiện lên thiết lập của nguyên tác: Mẹ mất sớm, bố ruột là Lục Chấn Đình – một nhân vật quyền lực trong Liên minh Tài phiệt Tinh tế. Còn bản thân hắn, cái đứa con riêng này, chẳng qua là một “sai lầm” thời trẻ của ông ta.
Hàng tháng đều có một khoản sinh hoạt phí khổng lồ được chuyển đến, nói là phí nuôi dưỡng chi bằng nói là phí bịt miệng thì đúng hơn.
“Thật sự không cần đâu ạ.”
Cậu ngẩng đầu, cười nói một câu đúng ý đối phương:
“Em tự trả được mà.”
Y tá nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy cậu kiên quyết như thế thì cũng không tiện nói thêm gì nữa. Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Lục Kiêu lại thêm một tia thương hại.
“Vậy ít nhất hãy gọi một người bạn tới chăm sóc em đi? Bộ dạng em thế này đến ăn cơm cũng ——”
“Này, mạng mày cũng dai thật đấy?”