Cảnh Nguyệt hận không thể cắn nát môi dưới, cô ta ngẩng đầu nhìn Sở Yên, sau một lúc lâu, khó khăn và nhục nhã từ từ nâng tay lên.

“Bốp!” Cô ta tự tát mình một cái thật mạnh.

“Là tôi sai rồi, tôi là tiện nhân.” Cảnh Nguyệt gần như nghiến răng nói.Người phụ nữ thấy vậy, cũng vội vàng giơ tay, dứt khoát tự tát mình hai cái: “Tôi sai rồi, là cái miệng của tôi nhiều chuyện.”

“Sở Yên, cô tha cho chúng tôi đi, tất cả đều là Cảnh Nguyệt ép chúng tôi làm vậy.” Hai cô gái kia cũng nhanh chóng đổ lỗi, đều tự mình  tát “bốp bốp” hai cái.

Đây đúng là một màn công khai nhận tội và tự vả mặt quy mô lớn.Sở Yên cũng không ngờ Cảnh Nguyệt lại làm như vậy, cô ngây người ra.

Cảnh Nguyệt lại thấy Sở Yên không nói gì, cho rằng cô vẫn chưa chịu bỏ qua cho mình.

Hừ, đồ tàn phế chết tiệt, một ngày nào đó cô ta sẽ bắt Sở Yên phải trả lại tất cả. Không, phải trả gấp mười lần, gấp trăm lần, khiến cô ta đau đớn đến chết.

Cảnh Nguyệt lập tức bò dậy từ trên mặt đất, toàn thân đau như đứt xương róc thịt.Cô ta thầm mắng trong lòng, Sở Yên tìm đâu ra gã đàn ông hoang dã thế này, uống thuốc kích thích của trâu rừng hay sao mà sức lực lớn đến vậy!

Cố nén đau đớn đứng dậy, Cảnh Nguyệt hung hăng lườm hai cô gái kia một cái.

Đồ vô dụng!

“Sở Yên.”Cảnh Nguyệt nói mỗi một câu đều hít một hơi khí lạnh, đau chết đi được, “Hãy rộng lượng tha thứ cho tôi đi, tôi cũng đâu có làm gì thực sự xúc phạm đến cô đâu, cô thật sự không chịu bỏ qua cho tôi sao?”

Cô ta vừa dứt lời, lập tức có tiếng nói từ trong đám đông vang lên: “Cô lấy tư cách gì mà nói ra lời này!”

Chiều gió thay đổi hẳn, đám đông vây xem bùng nổ một trận tiếng cười, sau đó đồng loạt công kích Cảnh Nguyệt.Mặt Cảnh Nguyệt tối sầm lại, tức giận đến cả người run rẩy.

“Đủ rồi.” Sở Yên lên tiếng ngăn lại, “Các người làm như vậy cũng là hành vi bạo lực, cô ta có thể đi kiện các người đấy.”

“Mỹ nữ, chúng tôi đây là đang thay cô đòi lại công bằng, giúp cô giáo huấn cô ta mà!”

“Tôi không cần.” Sở Yên nhìn chằm chằm người đàn ông vừa nói, “Vừa rồi công kích tôi chẳng phải cũng là các người sao?”

Những kẻ hùa theo này, tự cho là mình đang bảo vệ “chính nghĩa” nhưng thực chất chỉ đang đục nước béo cò mà thôi.Đúng là cỏ đầu tường, gió chiều nào xoay chiều ấy.

Đám đông hóng hớt đều im bặt.Sở Yên quay đầu nhìn Cảnh Nguyệt, tuy rất khó xử và không muốn thừa nhận, nhưng Cảnh Nguyệt vẫn nhỏ giọng nói với Sở Yên một câu: “Cảm ơn.”

“Cô không cần cảm ơn tôi.” Sở Yên xoay người đi nắm tay Hoắc Vọng, “Tôi không phải giúp cô.”

Cô chỉ là không muốn làm lớn chuyện mà thôi.

Hoắc Vọng nắm bàn tay nhỏ của vợ, kéo cô vào lòng.Vợ thật giỏi, thật đáng yêu, thật muốn hôn một cái quá.

Sau khi hai người ra khỏi trung tâm thương mại, Sở Yên mới “Oa” một tiếng thở phào nhẹ nhõm, nhào vào lòng Hoắc Vọng, khẽ than: “Không bị lộ chứ.”

Lần đầu tiên làm chuyện xấu để uy hiếp người khác, cô thật sự rất căng thẳng.May mắn có Hoắc Vọng ở đây, anh đã cho cô rất nhiều tự tin, có anh ở bên, cô liền đặc biệt an tâm.

Hoắc Vọng cúi đầu, “chụt” một tiếng hôn mạnh lên môi Sở Yên, anh đã nhịn lâu lắm rồi.

“Anh làm gì vậy chứ.” Sở Yên khẽ giận dỗi, đẩy Hoắc Vọng ra rồi lau mặt.

Sao anh cứ tùy tiện hôn cô mãi vậy.

Động tác này của cô khiến Hoắc Vọng nhíu mày, vừa mới nghe xong những lời tán tỉnh ghê tởm của gã đàn ông khác với vợ mình, giờ vợ lại không cho mình hôn, anh thảm quá đi mất.Ham muốn thắng thua và dục vọng chiếm hữu lập tức trỗi dậy.

Anh lập tức giữ chặt hai tay Sở Yên, không cho cô cử động, rồi kéo một cái.

“Rầm” một tiếng, Sở Yên ngã vào lòng Hoắc Vọng, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh lại làm gì vậy chứ?”

Hoắc Vọng càng khó chịu hơn, trên người anh tỏa ra một luồng uy áp trầm thấp, khiến tim Sở Yên đập thót một cái.

Anh ấy, anh ấy đang tức giận sao? Vì sao chứ ?

Bàn tay đặt trên eo Sở Yên ấn vào trong, kéo cơ thể vợ sát vào mình hơn.Hoắc Vọng vô cùng bất mãn mở miệng: “Ghét bỏ anh sao?”

Hai người gần như dán chặt vào nhau, khoảng cách không quá năm centimet.Sở Yên cảm nhận được cơ bắp săn chắc và hơi ấm nóng bỏng từ người đàn ông, không hiểu vì sao, từng cảnh tượng đêm tân hôn lại hiện lên trong đầu cô.

Mặt cô đỏ bừng.

Hoắc Vọng nhìn chằm chằm Sở Yên, trong lòng khó chịu nhưng lại không dám bộc phát.Chết tiệt, thật sự là ghét bỏ anh sao!

Dục vọng trong nháy mắt chiến thắng lý trí, mọi thứ liên quan đến Sở Yên, Hoắc Vọng trước nay đều không thể nào bình tĩnh được.Anh cúi đầu, hung hăng hôn chặt lấy môi cô.

“Ưm...” Sở Yên giãy giụa không thoát, càng lún càng sâu vào lòng Hoắc Vọng, cuối cùng vô lực dựa vào lòng anh thở dốc.

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói đắc ý thỏa mãn của người đàn ông: “Ghét bỏ anh cũng vô dụng, em trong ngoài đều là của anh rồi.”

Sở Yên nghe vậy lại đỏ mặt, người đàn ông này, đúng là đồ vô liêm sỉ, mặt dày!

“Được rồi, chuyện của người phụ nữ kia em định giải quyết thế nào?” Hoắc Vọng hài lòng bế bổng vợ lên.

Cơ thể Sở Yên mềm mại như bông, cô cũng đành để mặc anh, ngoan ngoãn nép vào lòng người đàn ông, cái đầu nhỏ tựa vào ngực anh: “Cái gì mà giải quyết thế nào?”

Mặt mày Hoắc Vọng lại nhiễm vẻ u ám, vừa nãy anh đã nghe thấy tất cả, con tiện nhân kia đã bịa đặt về Sở Yên, khiến vợ anh chịu không ít ấm ức.Anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.

“Anh sẽ tìm luật sư giỏi nhất cho em, đảm bảo sẽ khiến cô ta ngồi tù mọt gông. Em không cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần mang theo chứng cứ ra tòa là được.”

“Anh sẽ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho em.”

“Hả?” Sở Yên ngẩng đầu từ lòng Hoắc Vọng, mất hai giây mới phản ứng kịp lời anh nói.

Cô lại rúc vào lòng anh: “Em làm gì có chứng cứ nào, đều là lừa cô ta thôi.”

Cô chỉ có đoạn ghi âm đó mà thôi.Bất quá, trước đây vẫn luôn là nghi ngờ, bây giờ cũng có thể xác định, kẻ gây ra tin đồn thị phi cho mình ở trường học chính là Cảnh Nguyệt.

Mặt mày Sở Yên xinh đẹp khẽ nhíu lại, cô thầm hạ quyết tâm trong lòng, một ngày nào đó nhất định phải đòi lại một sự công bằng.

***

Vì vấn đề hàng hóa, Sở Yên theo Hoắc Vọng ở lại thành phố thêm hai ngày nữa.Thời tiết nóng bức, oi ả, Hoắc Vọng và La Minh mỗi ngày cởi trần chạy ngoài đường, đều đen sạm đi một độ.Sở Yên lấy dưa hấu Hoắc Vọng mua về cắt ra, gọt vỏ rồi cắt thành miếng nhỏ bày ra đĩa.

Hai người đàn ông to lớn vừa từ bên ngoài trở về, trên người tỏa ra một luồng hơi nóng, khô cả miệng lưỡi.Nhìn thấy dưa hấu đỏ mọng nước, họ một hơi cắn bảy tám miếng cho vào miệng.

Sở Yên ngồi một bên, thầm than: Bọn họ ăn uống thật sự rất... dũng mãnh.

Dù cô đã xem bao nhiêu lần rồi mà vẫn không thể quen được, họ không sợ nghẹn sao?

Sau khi nuốt trôi miếng dưa hấu lạnh lẽo ngon lành trong miệng, La Minh cảm thấy mình như sống lại.

“Cảm ơn chị dâu, có chị dâu thật tốt, dưa hấu đều được ăn sẵn!”

“À, không... không có gì.” Sở Yên đang dùng cái dĩa xiên một miếng dưa hấu, nghe vậy ngượng ngùng đáp lời, cô một chút cũng không quen với cách xưng hô này.

Cũng... không thích lắm.

“Anh Hoắc.” Giải quyết xong cơn khát, La Minh liền bắt đầu báo cáo tiến độ hôm nay: “Em tìm được một chỗ rồi, nhưng trong tiệm họ hiện không có hàng, nếu muốn thì họ sẽ đi lấy, nhưng phải chờ thêm vài ngày nữa.”

“Anh Hoắc, anh gật đầu đồng ý đi, em sẽ gọi điện cho thằng nhóc đó ngay.”

Hoắc Vọng không nói gì, quét sạch đĩa dưa hấu của mình.Điều này cũng không có cách nào khác, tuy rằng muốn sớm một chút đưa vợ về nhà, nhưng cũng chỉ có thể chờ thêm vài ngày nữa.Hoắc Vọng trong lòng đã tính toán kỹ rồi, mấy ngày nay sẽ đưa vợ đi chơi khắp nơi, làm cô vui vẻ.

“Được, cậu...”

“Anh Hoắc !” Tiếng Lương Thương truyền đến từ cửa, ba người đồng loạt nhìn qua.

Lương Thương mặt mày hớn hở: “Anh Hoắc, vấn đề hàng hóa đã được giải quyết rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play