Ấy. Đừng đi mà!” Cảnh Nguyệt nhanh hơn một bước, chặn Sở Yên lại, vênh váo tự đắc trừng mắt nhìn cô. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không tìm ra một tì vết nào của Sở Yên, Cảnh Nguyệt trong lòng ghen ghét đến phát điên. Trên mặt cô ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh và kiêu ngạo: “Đúng là oan gia ngõ hẹp!”

Hoắc Vọng vừa mới đi mua kem cho Sở Yên, biết Cảnh Nguyệt đến không có ý tốt, Sở Yên cũng không muốn ở đây tranh cãi vô vị với cô ta.

“Tránh ra.” Sở Yên vòng qua cô ta định đi. Ngay lập tức Cảnh Nguyệt trực tiếp ra hiệu bằng mắt cho hai cô bạn thân chặn đường Sở Yên lại.

“Chạy cái gì chứ? Có phải làm chuyện gì trái lương tâm nên sợ người khác biết không?” Cảnh Nguyệt nhướng mày, nhìn chằm chằm Sở Yên đầy ác ý.

Sở Yên nhíu mày, đã đoán được những lời Cảnh Nguyệt sắp nói.

“Tiểu tam.”

“Tôi không phải!” Hai bàn tay nhỏ của Sở Yên buông thõng bên người siết chặt, đôi mắt giận đến trợn tròn. Nhìn thấy dáng vẻ ‘thẹn quá hóa giận’ của Sở Yên, tâm trạng Cảnh Nguyệt càng tốt hơn.

Nghĩ đến Trương Siêu nói bản thân ngay cả một đầu ngón tay cũng không bằng con hồ ly tinh này, Cảnh Nguyệt trong lòng đã muốn xé nát mặt Sở Yên ra rồi.

Đồ tiện nhân!

“Chà.” Nhận thấy một bên mặt Sở Yên có chút sưng đỏ, mắt Cảnh Nguyệt sáng lên, “Đây là lại đi làm tiểu tam nên bị đánh phải không!”

“Đúng là chó không đổi được tật ăn cứt, tiện nhân thì không bỏ được cái nết lẳng lơ!”

“Bốp!” Sở Yên giơ tay tát Cảnh Nguyệt một cái, “Chó thì sủa cái gì.”

Cảnh Nguyệt ngây người một giây, tức đến muốn hộc máu: “Mày dám mắng tao là chó, mày dám đánh tao!”

Sở Yên không phải quả hồng mềm, sẽ không để người khác tùy ý chèn ép cô: “Đánh mày còn phải chọn ngày à?”

Không làm nhục được Sở Yên, sự tự ti trong lòng Cảnh Nguyệt càng thêm mất cân bằng, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Khóe miệng cô ta đột nhiên nhếch lên một nụ cười gian xảo đầy toan tính, Cảnh Nguyệt lùi lại hai bước, lớn tiếng kêu lên: “Mày làm tiểu tam mà không biết xấu hổ lại còn cho là vinh quang, tao khuyên mày quay đầu là bờ, vậy mà mày vẫn chứng nào tật nấy!”

“Không phải ai cũng tốt bụng như tao đâu, chuyện mày quyến rũ bạn trai tao, tao sẽ không truy cứu, chỉ muốn nhắc nhở mày một tiếng thôi.”. Hai câu nói chứa lượng thông tin cực lớn này lập tức thu hút ánh mắt của không ít người trong trung tâm thương mại. Hóng hớt và xem náo nhiệt là bản tính của con người.Rất nhanh, một đám người đã vây quanh.

Thấy mục đích đã đạt được, Cảnh Nguyệt khẽ đắc ý cười, cô ta ghé sát vào tai Sở Yên, thấp giọng hung tợn nói: “Đồ tiện nhân, muốn đấu với tao à.”

Trong đám đông truyền ra những lời bàn tán và tiếng xì xào, có người còn rút điện thoại ra chụp ảnh.Màn ‘chính thất xé tiểu tam’ này, ngàn năm trăm năm vẫn không bao giờ chán. Cảnh Nguyệt muốn nhìn Sở Yên vào thế khó xử, muốn nhìn cô luống cuống, nhưng Sở Yên vẫn đứng đó, dáng vẻ điềm nhiên tự tại, khiến cô ta trông như một tên hề đang nhảy nhót.Nhìn thấy cảnh này, Cảnh Nguyệt trong lòng bốc hỏa, hừ, đồ tàn phế chết tiệt!

“Nếu mày đã không biết xấu hổ như vậy, thì tao sẽ thay cha mẹ mày dạy dỗ mày một bài học!”. Cảnh Nguyệt xông tới túm lấy Sở Yên. Khiến cho Sở Yên loạng choạng ngã về phía trước.

Cô ta vung tay định tát vào nửa bên mặt đang sưng của Sở Yên, mà tay cô ta lại bị một người chặn lại giữa chừng, tiếp đó chính là một lực mạnh mẽ khiến Cảnh Nguyệt trực tiếp bị quăng ngã ra xa mấy mét.

Sở Yên vững vàng ngã vào một vòng ngực rộng lớn, đầy cảm giác an toàn.Cô ngẩng đầu: “Hoắc Vọng.”

“Không sao chứ?” Hoắc Vọng ôm lấy cô gái mềm mại trong lòng, dịu dàng và cẩn thận. Rồi hắn lại nhìn về phía Cảnh Nguyệt với ánh mắt chán ghét và khinh bỉ, loại đàn bà dơ bẩn này mà dám chạm vào vợ hắn.

“Em không sao.” Sở Yên rời khỏi vòng tay Hoắc Vọng.

“Còn có công lý nữa không vậy? Làm tiểu tam mà còn vênh váo, giữa chốn đông người lại tùy tiện đánh người!”

“Cái này lại là cướp bạn trai người khác phải không, đúng là một đôi tra nam tiện nữ!”

Một người phụ nữ trong đám đông hóng hớt 'lên tiếng bênh vực lẽ phải  lập tức gây ra sự phẫn nộ.

“Đúng vậy đó, lớn lên trông thanh thuần, ai ngờ lại lẳng lơ như vậy.”

Một gã đàn ông xấu xí miệng lưỡi bẩn thỉu đánh giá Sở Yên, ánh mắt đầy vẻ dâm tà. Hai cô bạn thân của Cảnh Nguyệt cũng nhanh chóng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, các người không biết đâu, hồi ở trường học cô ta chính là hoa khôi l/ẳ/n/g l/ơ nổi tiếng đấy.”

Dư luận lập tức nghiêng về một phía, nhóm ‘người chính nghĩa’ ra sức công khai lên án Sở Yên. Thấy cảnh này, Cảnh Nguyệt trong lòng hả hê, mọi người chỉ nguyện ý tin vào những gì mình muốn tin, không ai quan tâm đến sự thật. Dùng dư luận và lời đồn, cô ta cũng muốn hủy hoại Sở Yên.

Cô ta lập tức nằm vật ra đất lau nước mắt, để lấy lòng thương hại. Sở Yên nhất thời trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, như chuột chạy qua đường ai cũng muốn đánh.

“Mẹ kiếp, bọn mày muốn chết phải không!”. Hoắc Vọng không thể nhịn nổi những lời lẽ thô tục mà đám người này nói về Sở Yên. Hắn xông lên, nắm lấy gã đàn ông xấu xí đang nhìn Sở Yên bằng ánh mắt dâm đãng kia, giáng thẳng một quyền.

“Rầm!” Một tiếng động lớn trầm đục vang lên, gã đàn ông xấu xí ngã xuống đất r*n rỉ.

Mọi người thấy tình hình như vậy, lập tức đều im bặt. Người đàn ông này vừa cao vừa khỏe, ra tay lại tàn nhẫn như vậy, bọn họ không trêu chọc nổi.

Người phụ nữ mở miệng đầu tiên có lẽ cũng không ngờ Hoắc Vọng lại ngang ngược như vậy, kinh ngạc lùi về phía sau, sững sờ hai giây.

Cô ta mắng ầm lên: “Đôi tiện nhân các người thật sự quá càn rỡ! Tôi muốn báo cảnh sát......”

“Báo đi!” Sở Yên lạnh giọng ngắt lời cô ta. Người phụ nữ vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Yên, nhất thời á khẩu.

Khí chất của thiếu nữ nhàn nhạt dịu dàng, phảng phất như đóa sen thanh khiết vừa vươn mình từ bùn lầy. Không cho phép có một tia mạo phạm nào.

Sở Yên không thèm để ý đến người phụ nữ kia, đi đến trước mặt Cảnh Nguyệt ngồi xổm xuống, mở điện thoại phát một đoạn ghi âm.

“Sở Yên, anh thật sự thích em, anh và con nhỏ Cảnh Nguyệt kia đã sớm chia tay rồi, là cô ta cứ nhất quyết quấn lấy anh, em cho anh một cơ hội đi.”

Sở Yên vặn âm lượng lên lớn nhất, ngoài Cảnh Nguyệt, tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy. Sắc mặt Cảnh Nguyệt càng lúc càng đen, tức giận đến mức cắn chặt môi.

Cô ta đương nhiên nghe ra đây là giọng của Trương Siêu.Đồ đàn ông thối tha vô dụng!

“Thế nào, ở đây tôi còn có bằng chứng cô ở trường học tung tin đồn về tôi đấy, muốn nghe không? Hay là...... giao cho cảnh sát?” Sở Yên lắc lắc điện thoại.

May mắn là trước đây cô đã lưu vào ổ đĩa đám mây, nên điện thoại hỏng cũng không làm mất dữ liệu. Hoắc Vọng đứng một bên nhìn vợ, chậc, uy hiếp người mà cũng đáng yêu xinh đẹp đến thế. Muốn hôn một cái quá.

Tình thế đảo ngược, đám người ăn dưa đều ngây người, hóa ra đại mỹ nữ mới là người bị hại. Dư luận lại bắt đàu chuyển hướng về phía Sở Yên.

Người phụ nữ ồn ào nhất lúc nãy, sắc mặt khó coi như vừa ăn phải phân.

“Bôi nhọ, phỉ báng danh dự người khác, sẽ bị phạt tù có thời hạn dưới ba năm, giam giữ ngắn hạn, quản chế, hoặc tước đoạt quyền lợi chính trị.” Sở Yên nhìn chằm chằm Cảnh  Nguyệt, nói từng câu từng chữ.

Nghe được những lời này, Cảnh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trừng Sở Yên, ánh mắt cô ta trở nên mơ hồ, chột dạ và sợ hãi.

“Còn nữa.” Sở Yên đứng dậy, tiếp tục nói với người phụ nữ kia, “Xâm phạm quyền danh dự của người khác sẽ bị giam giữ từ 5 đến dưới 10 ngày, và phạt tiền 500.”

Những kẻ hóng hớt không sợ chuyện lớn, tùy tiện mở miệng làm tổn thương người khác như thế này, một chút cũng không đáng được thông cảm hay tha thứ. Chính vì có những kẻ hùa theo, dung túng cho cái ác như vậy, mà những kẻ gây chuyện mới có thể hành động không kiêng nể gì.

Người phụ nữ vừa nghe xong, lập tức òa khóc, liên tục xin lỗi Sở Yên: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi sai rồi, thực xin lỗi, xin cô tha cho tôi đi.”

Cảnh Nguyệt cũng sợ hãi, cô ta vừa mới có được một cơ hội tốt để được lên sân khấu, nếu giao chứng cứ cho cảnh sát thì cô ta coi như xong đời rồi.

“Sở Yên, cô là người lớn có lòng bao dung, đừng chấp nhặt với tôi được không? Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi xin lỗi cô, tôi thực sự xin lỗi cô.”

Cảnh Nguyệt bật khóc như hoa lê dính hạt mưa.

“Một câu xin lỗi là có thể bù đắp được những tổn thương cô đã gây ra cho tôi sao?”. Sở Yên nhìn Cảnh Nguyệt, cô sẽ không mềm lòng bỏ qua cho cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play