Chương 24: Cô bé không muốn đưa tiền hối lộ nữa

Dãy bài vị ở tầng dưới cùng của chính điện bắt đầu rung lên, phát ra tiếng cách cách, âm thanh va chạm ấy đầy tức giận.

Bọn họ cũng nhận ra con yêu tinh thằn lằn này đã làm không ít chuyện ác.

Nha Nha lễ phép dâng hương lên Tổ sư gia, rồi nói:

“Tổ sư gia ơi, lần này con xuống núi, bắt được con yêu tinh thằn lằn này. Xin hỏi con có thể tận dụng triệt để nó không ạ?”

Thấy khói hương bốc thẳng lên trời, Nha Nha nghiêm túc gật đầu:

“Vâng ạ, Nha Nha hiểu rồi.”

Yêu thằn lằn còn tưởng Nha Nha muốn hỏi hắn về mấy loại phù chú, phân biệt với những đạo sĩ khác thế nào, nghĩ chắc mình chưa chết được. Ai ngờ ý nghĩ đó vừa lóe lên, Nha Nha đã bóp chặt đầu hắn.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy ký ức linh hồn của mình đang bị người khác cưỡng chế tra xét.

"Mày... Mày dám trực tiếp thi triển thuật lục soát hồn phách... tàn nhẫn thế mà cũng gọi là chính đạo sao?” Yêu thằn lằn vừa tức giận công kích Nha Nha, vừa muốn phản đòn tấn công lại thần thức của cô bé.

Thuật lục soát hồn đòi hỏi người thi triển phải có sức mạnh linh hồn mạnh hơn đối phương mới thành công. Nếu yếu hơn, thì chính người thi triển sẽ trở thành con mồi.

Một đứa trẻ như Nha Nha, dù có thiên phú chế phù đi nữa, thì sức mạnh linh hồn cũng sẽ rất yếu.

Yêu thằn lằn đang đắc ý, nghĩ mình kiểu gì cũng lật được thế cờ, nhưng khi vừa chạm đến thần hồn của Nha Nha thì liền chết đứng tại chỗ.

Đây mà là linh hồn của trẻ con sao?

Hắn chẳng khác nào một con kiến, đang muốn rung chuyển một con voi.

Vậy thì cô bé trước mắt mới là kẻ đại lừa đảo! Hình hài trẻ con chỉ là giả thôi đúng không?

“Bị… lừa rồi…”

Yêu thằn lằn để lại một câu cuối cùng, rồi mất đi sinh cơ. Hồn phách vừa rời khỏi thể xác thì liền bị linh lực thuần khiết của Tam Thanh Quán đánh tan.

“À, thì ra là ăn nhầm nội đan của một con xà yêu bị sét đánh chết nên mới bước vào con đường tu luyện à?” Nha Nha lẩm bẩm, nhặt xác thằn lằn lên, “Từ khi bắt đầu tu hành đến nay, đã trực tiếp giết người 319 lần, gián tiếp gây nghiệp thêm 781 lần.”

“Vậy thì làm thành 1.100 viên thuốc trừ tà, coi như thân xác của chú cũng phát huy chút tác dụng~”

“Còn cái nội đan này~” Nha Nha không để ý đến ánh mắt thèm thuồng của A Hoa và Bát ca, cất nội đan đi, “Để sau này thưởng cho mấy người sau~”

“Còn mấy thứ giấu trong túi pháp bảo, Nha Nha sẽ giúp thanh tẩy rồi trả lại cho chủ nhân của chúng.”

Lẩm bẩm xong cách xử lý yêu thằn lằn, Nha Nha duỗi người một cái.

Cô bé vẫn phải đưa Lâm Miểu đến âm phủ báo danh nữa, bận rộn ghê. Kẻ địch đầu tiên sau khi xuống núi, hình như cũng chẳng đáng sợ lắm nhỉ?

Sư phụ từng dặn phải luôn đề cao cảnh giác, muốn tiến bộ thì phải không ngừng hoàn thiện bản thân.

Nghĩ vậy, Nha Nha lại quay lại nhà họ Lâm.

Lúc này, ông bà Lâm đang ôm lấy con trai mà khóc nức nở:

“Lâm Ngọc, ba mẹ nuôi con lớn từng này, vậy mà con lại muốn đi làm đạo sĩ, sao con lại nhẫn tâm như vậy?”

“Em gái con đã chết rồi, con còn muốn đi tu nữa, con định để ba mẹ già này không ai phụng dưỡng, không ai lo ma chay sao?”

Cặp vợ chồng khóc lóc thảm thiết, còn Lâm Ngọc thì luôn giữ vẻ mặt lạnh tanh.

Hồn phách em gái vẫn đang đứng bên cạnh, nhưng sau cơn xúc động ban đầu, cha mẹ lại chẳng buồn liếc nhìn em lấy một cái, chỉ chìm đắm trong bi thương khi biết anh trai định xuất gia.

Ba mẹ thật sự yêu anh và em gái chứ? Họ yêu cái gì mới được?

“Sư phụ con đến đón rồi.” Lâm Ngọc không dám nghĩ thêm, chỉ lạnh mặt nói: “Ba mẹ, con đã chuyển hết tiền cho hai người rồi. Từ giờ phút này, chúng ta đoạn tuyệt duyên trần.”

Ông bà Lâm quay sang nhìn con gái, cầu khẩn:

“Con gái à, con khuyên anh con đi, nó không thể bỏ rơi ba mẹ như vậy được.”

Lâm Miểu khẽ cười:

“Gọi là bỏ mặc sao? Anh con đã đưa tiền cho ba mẹ rồi mà? Giống như ba mẹ nuôi con, cũng chỉ là cho cơm, cho tiền thôi còn gì?”

Câu nói của Lâm Miểu khiến ông bà Lâm cứng họng.

Họ không nói được gì, lúc này Nha Nha mới mở miệng:

“Xong rồi chứ? Nha Nha phải đưa Lâm Miểu đến miếu Thành Hoàng đây, không đi thì sáng mai mặt trời mọc, Lâm Miểu sẽ tan hồn đấy.”

Miếu Thành Hoàng là nơi phụ trách quản lý quỷ hồn địa phương. Hồn phách như Lâm Miểu – vốn tự sát, từ bỏ thọ mệnh – không có tên trong sổ sinh tử của âm phủ, không thể được quỷ sai tiếp dẫn, nên phải được đưa đến miếu Thành Hoàng để Thành Hoàng gia xử lý.

Đây là điều sư phụ đã dặn: sau này nếu gặp phải oan hồn hay cô hồn dã quỷ, muốn đưa họ đến âm phủ, phải nhờ Thành Hoàng địa phương xóa tên khỏi sổ sinh, rồi mới ghi tên vào sổ tử để nhập thành quỷ giới, nếu không sẽ tan biến.

Dù Nha Nha chưa từng đến miếu Thành Hoàng, nhưng sư phụ đã chỉ cách để tìm đường đến đó.

Sau khi được hai anh em đồng ý, Nha Nha thu lại âm dương nhãn của cha mẹ họ, rồi làm theo lời sư phụ, niệm chú “miếu Thành Hoàng”.

Thuật “thu nhỏ không gian” phát động, chỉ chớp mắt đã đến nơi.

Ông bà Lâm thấy hai con biến mất, ngồi thụp xuống đất, nét mặt đầy hoang mang. Cả đời vì con mà hy sinh, sao đến cuối cùng, con gái thì hận họ, con trai cũng chẳng muốn ở lại bên họ?

Ép con gái học hành là để nó có tương lai. Giao dịch với đạo sĩ cũng là vì muốn cứu sống con gái thôi mà.

Sao lại thành ra thế này?

Nhưng giờ chẳng còn ai trả lời họ nữa.

Nha Nha đưa hai anh em nhà họ Lâm đến miếu Thành Hoàng.

Giờ đây, các miếu Thành Hoàng trong thành phố đa phần đều là điểm du lịch, hương khói vẫn còn tấp nập. Dù có dấu vết thời gian, nhưng cũng chỉ là chút bụi trên lư hương vàng mà thôi.

Nha Nha nhìn mà thầm ngưỡng mộ!

Bao giờ thì Tam Thanh Quán cũng được như vậy nhỉ, mỗi ngày lư hương đều đầy ắp hương mới, thì tốt biết bao!

Vừa nghĩ vừa lấy hương ra, cô bé cung kính dâng lên tượng Thành Hoàng gia trước mặt.

“Thành Hoàng gia ơi, con là Nha Nha – chưởng quản của Tam Thanh Quán. Hôm nay con đưa đến một sinh hồn tên là Lâm Miểu, quê quán thôn Sa Đường, thành phố Đường. Mong ngài giúp đưa cô ấy đến âm phủ đầu thai. Cảm ơn ngài nhiều ạ.”

Sau khi dâng hương, khói hương bay thẳng lên, Nha Nha biết là Thành Hoàng gia đã đồng ý.

Cô bé đứng đợi một lát, quả nhiên có một quỷ sai đội mũ trắng xuất hiện. Gã quỷ sai trông đầy khó chịu, vừa tới đã vung dây xích hồn đánh thẳng về phía Lâm Miểu.

Nha Nha thấy thế, vươn tay đánh văng sợi xích ra.

Sư phụ từng dặn, khi người ta sắp chết, quỷ sai đến dẫn hồn, lúc ấy linh hồn còn luyến tiếc cõi trần nên hay vùng vẫy.

Một số quỷ sai vốn là quỷ hồn được tuyển dụng vào âm phủ, thấy hồn mới không chịu hợp tác thì sẽ cố tình dùng dây xích hành hạ.

Có kẻ còn tệ hơn, dù hồn có hợp tác hay không cũng cứ đánh vài roi cho dễ sai khiến.

Gã quỷ sai đội mũ trắng trước mắt rõ ràng là có ý định này, nên mới vừa gặp đã quật dây xích.

“Vừa tới đã đánh người – à không, đánh quỷ, như vậy là sai rồi đó.”

Sau khi đánh bật dây xích, Nha Nha cũng thu lại thỏi vàng chuẩn bị dùng để hối lộ gã quỷ sai.

Gặp loại này, cô bé không muốn đưa tiền nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play