Sau đó không bao lâu, Sở Ương liền hạ chỉ, gả Lục công chúa Sở Hoài Hương cho đích thứ tử của một vị công tước.
Lúc nhận được thánh chỉ, Sở Hoài Hương nhìn hồi lâu, cuối cùng mới cười một tiếng ảm đạm: “Bệ hạ quả nhiên có tâm tư sâu xa.”
Tỳ nữ bên cạnh không hiểu: “Công chúa sao lại nói như vậy? Hôn sự này không tốt sao?”
Sở Hoài Hương nét mặt đắng chát: “Tốt ư? Rất tốt là đằng khác. Vị đích thứ tử của An Quốc công này hai mươi tuổi, dáng vẻ tuấn tú nho nhã, còn giữ mình trong sạch, chỉ là không có lòng tiến thủ, chí ở non nước, không ở triều đường.”
“A?” Tỳ nữ sững sờ: “Vậy sau này phò mã sẽ không vào triều làm quan sao?”
“Vân Quốc không có quy định phò mã không thể vào triều làm quan, nhưng điều kiện tiên quyết là phò mã phải có bản lĩnh, có chí làm quan. Nếu hắn không có, ta có thể làm gì được chứ?”
Vết thương trên tay Sở Hoài Hương vẫn chưa lành, khi dùng sức vẫn còn đau âm ỉ, nhưng nàng lại cảm thấy lòng mình còn đau hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play