Nói xong liền như bôi dầu vào chân, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Tiêu Ngọc bật cười, một tay xách đèn lồng, một tay nắm tay Quân Dung, thong thả đi về phía trước.
Sở Ương đi ra sau một bước, đứng trên bậc thềm nhìn bóng lưng hai người bị ánh trăng kéo dài ra, cuối cùng hòa vào làm một, lòng đầy xúc cảm.
Lý Huân đứng bên cạnh hắn, không nhịn được mà xuýt xoa: “Tình cảm như vậy, quả thực khiến người ta ngưỡng mộ.”
Trên mặt Sở Ương lộ ra ý cười, đã hoàn toàn bình thường trở lại: “A Ngọc trước đó nói trẫm không hiểu tình yêu, trẫm trong lòng không phục. Tình yêu, chẳng phải cũng chỉ là chút chuyện nam nữ đó thôi sao, có gì ghê gớm chứ. Nhưng khi thấy hai người họ, trẫm đột nhiên cảm thấy, trẫm thật sự không hiểu.”
“Vì sao có người có thể ngày ngày dính lấy nhau mà không thấy phiền, vì sao có người có thể vì một người khác mà tam bộ nhất bái chỉ để cầu một liều thuốc giải, vì sao có người có thể vì một người khác mà bôn ba ngàn dặm…”
Lý Huân nghe lời Sở Ương, mặt lộ vẻ mờ mịt: “Bệ hạ nói là…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play