Hắn vừa nói vừa để ý sắc mặt của Tiêu Ngọc, nhưng nàng lại chẳng có phản ứng gì, ánh mắt cũng không thay đổi, vẫn cứ nhàn nhạt: “Là lẽ thường tình, đổi lại là ta, ta cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.”
“Cho nên sau đó ta lại phái người xác minh lại nhiều lần, cuối cùng xác nhận ngươi thật sự là cốt nhục của ta, cảm thấy có chút mờ mịt.” Sở Ương dừng lại một chút, bỗng dưng cười, “Phải biết rằng lúc ấy ta là Vân vương của Vân Quốc, dưới một người trên vạn người, chưa từng coi ai ra gì, cũng chưa bao giờ biết mờ mịt là gì. Nhưng ngày đó ta ngồi trong thư phòng, trong lòng lại thật sự trống rỗng.”
Hắn đưa tay chống cằm nói: “Ngươi biết ta trước nay không có con nối dõi mà phải không? Không có con cái, đã thử rất nhiều cách mà vẫn không thể có được một đứa con.”
Tiêu Ngọc gật đầu: “Biết, đều nói ngài có bệnh, nhưng sau này hình như điều tra ra là ngài bị trúng độc?”
“Đúng, trúng độc, đều là chuyện tốt do tên hoàng huynh tốt của ta làm ra. Bên ngoài đấu không lại ta, liền nghĩ ra cái kế độc ác này.”
Sắc mặt Sở Ương âm trầm, nhắc tới chuyện này vẫn còn tức không chịu nổi.
Tiêu Ngọc tò mò hỏi: “Sau đó ngài đã làm gì hắn?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT