Chân Tuyết Điềm đưa tay nhận lấy, lau khóe mắt, nghẹn ngào nói: "Vương phi vừa mới nói, muốn tiễn ta về nhà Định Quốc Công phủ, nói ta dù sao cũng là đích nữ của quốc công phủ, không tốt cứ ở lại vương phủ."
Tiêu Ngọc kinh ngạc: "Nhưng khi đó chẳng phải mẫu thân nói muốn đem ngươi gả cho ta sao?"
Chân Tuyết Điềm ngước mắt nhìn nàng, trong mắt ngấn nước, ẩn chứa vài tia bi thương, "Có lẽ là cảm thấy thân phận con vợ cả của ta, không xứng với thế tử a."
Nàng cô đơn rủ mắt, nắm chặt khăn gấm trong tay, "Đa tạ khăn tay của thế tử, về ta sẽ giặt sạch rồi đưa lại cho người, ta xin cáo lui trước."
Nói rồi nàng quay người muốn đi, Tiêu Ngọc vội vàng nói: "Ngươi đừng vội, ta đi nói với mẫu thân một tiếng. Định Quốc Công phủ không phải là nơi tốt cho ngươi, ta sẽ cố gắng để ngươi ở lại."
Chân Tuyết Điềm dừng bước chân, nghiêng mặt qua nhìn sâu vào Tiêu Ngọc, trong mắt lóe lên những cảm xúc phức tạp rồi vụt tắt. Cuối cùng, nàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Làm phiền thế tử."
Nhìn bóng lưng xa dần của Chân Tuyết Điềm, Tiêu Ngọc thở dài lắc đầu. Đang định đi đến sân của Vương phi, bỗng có một người xông ra từ phía sau hòn giả sơn bên cạnh. Người đó cao lớn thô kệch, dáng dấp có chút khôi ngô, vung hai tay lao tới. Tiêu Ngọc nghiêng người muốn tránh, nhưng khi nàng nhìn rõ người tới thì đã muộn rồi. Người đó xông tới từ phía sau nghiêng người, đẩy thẳng Tiêu Ngọc về phía mặt hồ bên kia!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play