"Ý của công tử là hắn sẽ đến Bỉnh châu?" Chân Thanh Bình trầm ngâm: "Nếu là vậy, hắn hẳn sẽ đến Phủ Nha Môn để tìm hiểu tin tức."
Quân Dung dừng lại. Chương lão biết thái phó và Chân Thanh Bình có quan hệ rất tốt. Nếu đoán được bọn họ có thể sẽ đến nơi này, nói không chừng thật sự sẽ chủ động tìm đến Chân Thanh Bình.
"Ta sẽ cho người chú ý. Nếu phát hiện tung tích của Chương lão, ta sẽ liên lạc với hắn trước."
"Làm phiền."
"Công tử không cần khách khí. Ngươi là học trò của A Ngọc, lại là nàng một tay nuôi lớn, coi như chúng ta cũng là người một nhà. Ta giúp ngươi là việc nghĩa, không có gì phải khách khí."
Quân Dung lắc đầu. Đâu có gì gọi là việc nghĩa. Giúp là tình cảm, không giúp là bổn phận. Được người ta giúp đỡ, phải ghi nhớ trong lòng và cảm kích. Không có gì là đương nhiên cả.
Thế nhưng, Chân Thanh Bình không cho hắn cơ hội nói chuyện. Hắn nhìn mấy người rồi nói: "Các ngươi đều bị dính mưa, người ướt hết rồi. Nhanh đi thay quần áo khác đi. Ta sẽ cho người mang chút nước nóng tới, các ngươi tắm nước nóng rồi sớm đi nghỉ ngơi. Có chuyện gì thì ngày mai nói cũng không muộn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT