Hoa Diệp hất tay hắn ra, kiên định quỳ xuống nói: “Mưa móc của trời, đều là ân điển của quân vương. Thần đệ cảm kích ân tình thắm thiết của hoàng huynh, không thể báo đáp, nguyện vì hoàng huynh chảy máu nơi đầu rơi. Chỉ là thần đệ không quan tâm người ngoài nhìn thần đệ thế nào, lại không thể không quan tâm hoàng huynh. Nếu hoàng huynh hôm nay thực sự hạ chỉ như vậy, việc họ ghen ghét thần đệ là nhỏ, vì thế nghi ngờ hoàng huynh mới là chuyện lớn. Thần đệ không thể để hoàng huynh mạo hiểm như vậy.”
Lời vừa dứt, Phúc Lộc đứng bên cạnh cũng nhịn không được muốn vỗ tay cho Hoa Diệp. Khó trách Minh vương có thể được bệ hạ tín nhiệm sủng ái, chỉ cái miệng lưỡi này, người thường cũng không sánh bằng, quá biết nói chuyện, ngay cả hắn nghe xong cũng cảm thấy có chút động lòng.
Hắn lén ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hoa Minh. Quả nhiên, Hoa Minh sau khi nghe những lời từ đáy lòng của hắn, mặt mày đã dịu xuống.
Hắn vén chăn, xuống giường tự mình đỡ Hoa Diệp lên, vỗ vai hắn nói: “Trẫm biết ngươi là vì trẫm tốt, nhưng trẫm cũng muốn vì ngươi tốt. Ngươi ở Phong Quốc sống dù sao cũng nên có chút quyền thế, không phải nửa bước khó đi, ngươi hiểu chưa? Vừa vặn có cơ hội này, trẫm cho ngươi trải đường, ngươi cũng đừng từ chối.”
Hoa Diệp nhìn ánh mắt kiên định của hắn, do dự nửa ngày sau mới gật đầu: “Thần đệ tuân chỉ.”
“Hoàng huynh thân thể còn yếu, mặc đơn bạc như vậy cũng đừng xuống giường, mau trở về nằm đi. Tấu chương thần đệ sẽ tranh thủ thời gian xem, xem xong sẽ đưa cho hoàng huynh xem.”
Hoàng hậu không tùy ý xuất cung, nàng sai người chuẩn bị chút dược liệu cùng tơ lụa, chất đầy một chiếc xe ngựa nhỏ, rồi mới ngồi kiệu đến phủ Minh Vương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play