“Tỉnh? Ta thấy ngươi ngủ say nên không đành lòng gọi ngươi, ngủ đủ chưa?” Hắn hờ hững vuốt ve chiếc quạt tròn trong tay.
Tiêu Ngọc nhướng mày, chậm rãi ngồi dậy, “Ngươi dường như tâm tình không tệ?”
Tay Hoa Diệp dừng lại, trong mắt ý cười chân thật hơn, hắn xích lại gần Tiêu Ngọc hỏi: “Hiểu rõ ta như vậy sao? Tâm tình của ta có thể cảm nhận được rõ ràng như vậy? Vừa rồi ta một đường trở về, tất cả mọi người cho là ta tâm tình không tốt, hận không thể nhượng bộ lui binh, cũng chỉ có ngươi liếc mắt một cái liền nhìn ra ta tâm tình không tệ.”
Tiêu Ngọc khóe môi khẽ động, “Bất kể là ai, ngày ngày ở trước mặt ta lắc lư, ta đều có thể đối với tâm tình của hắn rõ như lòng bàn tay, không chỉ riêng đối với ngươi.”
Hoa Diệp thở dài, “A Ngọc luôn thích nói những lời khiến người ta khổ sở, ta muốn làm giấc mộng cũng không được.”
“Trong mộng đều là giả, không thể tốt hơn hư vô, làm gì mộng, sống ở hiện tại đi.” Tiêu Ngọc liếc nhìn Như Ý đang đứng một bên bất động, quay đầu nhìn nàng, “Ở đằng kia làm gì? Sao không nói chuyện?”
Như Ý: “……” Vừa rồi chủ tử liếc nhìn nàng một cái, nhưng ánh mắt đó rõ ràng đã bao hàm sự bất mãn, nàng nào dám tới gần?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT