Áo Lam mặt lạnh lùng ném người cuối cùng xuống, khẽ nói: “Tiện nghi các ngươi.”
Trên thuyền, thời gian trôi qua mang lại một cảm giác không nỡ, đến nỗi ngủ cũng không ngon. Giờ đây, khi đặt chân lên mặt đất, lòng Quân Dung cuối cùng cũng được yên ổn.
Đêm nay, hắn hiếm khi được ngủ một giấc thật ngon lành.
Ngày thứ hai, cửa thành vừa mở, đám người bọn họ liền ngồi trên xe ngựa ra khỏi thành. Khi ra khỏi thành cũng có người kiểm tra, nhưng thấy số người không đúng, tướng mạo cũng không khớp, liền cho họ đi.
Khi xe ngựa chạy ra khỏi cửa thành, Ngưng Chiêu vén rèm xe lên nhìn thoáng qua, thở dài nói: “Khi còn sống, ta lại còn có thể một lần nữa đi đến vùng sơn thủy rộng lớn này, thật sự là khó được.”
Quân Dung ậm ừ, mắt nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ nhỏ. Tường thành Giang châu, an tĩnh đứng giữa Thần Hi, mang một cảm giác cổ kính, nhuốm màu thời gian.
Trong lòng hắn dấy lên một cảm giác kỳ lạ, dường như vượt qua dòng thời gian dài đằng đẵng, xa xăm nhìn về quá khứ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play