Tiêu Ngọc bất đắc dĩ, đành đặt tay mình lên. Khi nàng bước xuống bằng ghế đẩu, Quân Dung còn lén nhéo nhéo tay Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc khựng lại, rồi bật cười, lặng lẽ ghi món nợ này vào lòng.
Trước công chúng mà đùa giỡn, trêu ghẹo, chắc chắn nàng không thể động thủ. A, đồ chó con.
“Vương gia trở về!” Phủ Nguyệt đi ra múc nước, vừa hay nhìn thấy đoàn người Tiêu Ngọc đi tới, lập tức kích động đỏ cả vành mắt. “Vương gia, người cuối cùng cũng trở về rồi, người không sao là quá tốt rồi!”
“Ta không sao, để các ngươi lo lắng. Ta vào xem Bệ hạ trước, các ngươi chờ ở bên ngoài.” Tiêu Ngọc cười ôn hòa.
“Vâng.” Phủ Nguyệt kích động nhìn bóng lưng Tiêu Ngọc, không nhịn được hít mũi.
Ngưng Chiêu tiến lên đưa cho nàng một chiếc khăn. “Đừng khóc, khóc nữa trang phục sẽ hỏng hết.”
“Ta là thật cao hứng. Vương gia lần này đi đã ba tháng, giữa đường còn bị mất tích, chúng ta lo lắng không được. Mấy ngày nay toàn bộ người của Hiền Vinh Cung đều ăn không ngon, ngủ không yên. May mắn là trời cao phù hộ, Vương gia được cứu về, không thì chúng ta cũng không biết phải làm sao.” Phủ Nguyệt vừa nói vừa rơi nước mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT