Lão Vương phi giằng co. "Tiêu Ngọc, ngươi có phải bị điên không? Nói nhảm gì vậy? Ta làm sao lại hại ngươi?"
Tiêu Ngọc ánh mắt tối tăm không thấy đáy, một thanh hất tay lão Vương phi ra, trên cao nhìn xuống lão Vương phi có chút chật vật. "Ta nói gì, trong lòng ngươi rõ ràng. Ngươi suy nghĩ gì, trong lòng ta cũng rõ ràng. Ngươi từ nhỏ đối với ta làm từng việc từng việc, ta đều ghi nhớ, suốt đời khó quên."
Nàng liếc mắt nhìn màn trời đen kịt ngoài cửa sổ, giọng lạnh lùng nói: "Cho nên đừng có lại giở trò khôn vặt, cũng đừng mong ta sẽ ngoan ngoãn thoái vị nhường chức. Có bản lĩnh, vương vị cứ để ở đây, ta chờ ngươi tới lấy."
Nói xong, nàng nhìn thật sâu lão Vương phi một cái, cười quay người rời đi.
Lão Vương phi căm hận nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, đợi đến khi người ra ngoài, bà ta buông thõng cánh tay, quét sạch mọi thứ trên bàn nhỏ xuống đất. Tiếng sứ vỡ lốp bốp không ngừng.
"Tiêu... Ngọc..."
Tiêu Ngọc mặc kệ phía sau có tiếng gọi, đẩy cửa đi ra ngoài. Lạnh lẽo của không khí bên ngoài ập vào mặt nàng. “Chủ tử.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play