Không biết thế nào mà tự mình nói đến ủy khuất, Quân Dung bỗng đưa tay ôm lấy eo Tiêu Ngọc, giọng khóc nức nở, “Tử Áo đừng đi, đừng bỏ ta một mình, ta sợ…”
Hồng Tụ ngơ ngác nhìn Quân Dung, “Nô tỳ thất ngôn, bệ hạ chớ trách.”
Tiêu Ngọc thấy Quân Dung khóc thảm thiết, vẫy tay với Hồng Tụ, “Không sao, tạm thời không cần nước nóng, bệ hạ uống nhiều quá, nắm lấy ta không buông, ta trước tiên dỗ hắn ngủ đã.”
“Là.”
Hồng Tụ lui sang một bên, Tiêu Ngọc nhéo cằm Quân Dung, người sau đang khóc bỗng nấc lên.
Không khí bi thương ban nãy tan biến sạch sẽ, Tiêu Ngọc dở khóc dở cười đưa tay dùng ngón cái lau nước mắt nơi khóe mắt hắn, nhẹ giọng dỗ, “Ta không đi, bệ hạ đừng sợ.”
“Không, ngươi chính là muốn đi, ngươi đều nói, chờ ta lớn lên muốn đi… Ta không muốn lớn lên, ta không có thân nhân khác, Tử Áo, ngươi đừng bỏ ta một mình ở đây được không? Nếu ngươi đi, có thể mang ta theo cùng không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT