Ánh đèn nối nhau sáng lên. Khi ánh sáng trong điện phục hồi, đám người khó chịu nhắm mắt lại. Chờ cho mắt quen dần, họ vội vàng nhìn về phía trong điện. Trước đó, họ chỉ kịp thán phục mà không nhìn kỹ đồ vật. Bây giờ mới thấy toàn bộ diện mạo.
Tiêu Ngọc chắp tay, vẻ mặt tự nhiên. "Vân vương, hạ lễ lần này quả nhiên suy nghĩ khác người. Trước đó là bản vương lòng dạ hẹp hòi."
Vân vương không lập tức theo lời nàng. Hắn suy tư nhìn thoáng qua cái cây, thấy trên đó thiếu một chiếc lá. Ánh mắt hắn lúc này liền trầm xuống. Đồ vật bị rơi mất sao?
Hắn dời tầm mắt, lại không thấy chiếc lá đâu. Lúc này liền ngước mắt lên, vừa vặn đối đầu với ánh mắt dò xét của Tiêu Ngọc. "Vân vương?"
Vân vương hoàn hồn, cười cười. "Nhiếp chính vương ngồi vào dưới một người không dễ dàng. Chú ý cẩn thận chút luôn luôn không sai. Bản vương liền thưởng thức tính tình của Nhiếp chính vương."
Tiêu Ngọc câu môi cười một tiếng. "Cây này có thể có danh tự?"
Vân vương gật đầu. "Tự nhiên là có. Cây này tên là Lưu Ly Ngàn Đèn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT