Vương phi cũng bị dáng vẻ thanh thuần thoát tục của nàng làm cho ngạc nhiên. Nàng lập tức ngồi thẳng, một tay vịn bàn nhỏ ven, một tay chỉ Thu Linh: "Ngươi trước đứng dậy, trên đầu ngươi là cái gì? Còn có mặt ngươi, ai đánh?"
Thu Linh bĩu môi, dưới sự nâng đỡ của Thu Đình đứng lên: "Ô ô ô, nô tỳ chỉ là theo phân phó của Vương phi đi mời thế tử. Mấy nô tỳ ở Minh Tâm viện ra sức từ chối. Nô tỳ trực giác không đúng, nào có chuyện mẫu thân gọi, con cái lại hờ hững? Đây không phải là đưa thế tử vào chỗ bất hiếu sao?"
Nàng hít mũi, giọng mũi dày đặc nói: "Nô tỳ liền nghi ngờ là bốn người kia cấu kết lừa gạt nô tỳ."
Thu Linh càng nói càng tủi thân, nước mắt lã chã rơi. Nàng biết Vương phi không thích sự ồn ào, cũng không thích người khóc lóc thảm thiết, nên nàng khóc rất có kỹ thuật, chỉ rơi nước mắt chứ không hề phát ra tiếng.
Nếu là nam tử khác, có lẽ cũng sẽ thấy nàng điềm đạm đáng yêu.
Quả nhiên, Vương phi không nổi giận, chỉ nói với Thu Đình: “Cho nàng ấy cái khăn lau đi.”
“Vâng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT