Chân Thanh Bình cho rằng mình kiên cường, nhưng trước mặt vị lão sư thân cận nhất, trước mặt người bề trên như cha, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ cần người chống đỡ mà thôi.
“Lão sư… Ta thực sự, thực sự rất nhớ hắn…”
Chân Thanh Bình nói đứt quãng những lời mà hắn chưa bao giờ dám nói. Lan Diên cảm thấy mũi mình cay cay, ôm hắn chặt hơn: “Lão sư biết, lão sư đều biết. Ngày đó trên điện Minh Quang, lão sư đã nghe rất rõ ràng. Hắn cũng nhớ ngươi, Thanh Bình. Nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, hắn biết sẽ đau lòng biết bao nhiêu.”
Nghe lời này, khóe miệng Chân Thanh Bình giật giật, cuối cùng vẫn không thể cười nổi. Hắn nắm chặt ống tay áo, cố nuốt tiếng khóc vào trong.
Khóc đến nông nỗi này đã đủ mất mặt rồi, vạn nhất khóc thành tiếng để người ta nghe thấy, hắn thật sự không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.
Lan Diên dịu dàng kiên nhẫn vuốt ve cho hắn, cả hai đều không nói thêm lời nào. Cứ thế ôm nhau một hồi lâu, Chân Thanh Bình cuối cùng cũng ngừng khóc.
“Lão sư, cám ơn người.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play