“Đi, đi thôi.”
Tiêu Ngọc cũng đã nhìn đủ mưa, Quân Dung nói vậy nàng liền thuận theo đi vào nội điện.
Ngưng Chiêu rót trà nóng cho Tiêu Ngọc để làm ấm tay, Tiêu Ngọc cười cười: “Đa tạ.”
Ngưng Chiêu mỉm cười, lui ra đứng một bên.
Quân Dung chớp mắt mấy cái: “Ngoài Ngưng Chiêu, đây là lần đầu tiên ta thấy thái phó đối với người nhà Định Quốc Công phủ ôn hòa như vậy, ta có thể hỏi không? Chân Thanh Bình đối với thái phó có gì khác biệt?”
Tiêu Ngọc nhấp một ngụm trà nóng, hơi ấm lan tỏa từ môi lưỡi xuống dạ dày, khóe mắt đuôi mày dịu xuống, lộ ra vài phần uể oải, “Tiểu cữu cữu đối với ta quả thực không giống, từ khi ta còn bé lần đầu tiên đến Định Quốc Công phủ, người đối xử tốt với ta nhất chính là tiểu cữu cữu, kỳ thật…… Cũng có thể nói, trong khoảng thời gian băng giá, không ánh sáng đó, hắn là người trưởng bối duy nhất đã cho ta hơi ấm.”
Quân Dung cởi giày co mình trên giường, mong đợi nhìn Tiêu Ngọc, rõ ràng là muốn nghe câu chuyện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT