Lư Thắng Minh lẳng lặng nghe, sờ lên cằm của mình.
“Nhưng có một chút, nếu như là tên ăn mày đoạt dao găm” Tiêu Ngọc hướng về phía một bên áo lạnh vẫy tay, “ngươi qua đây.”
Tiêu Ngọc theo giày của mình khía cạnh lấy ra dao găm, Lư Thắng Minh cùng Hà Lợi đều là giật mình, chỉ thấy Tiêu Ngọc cầm dao găm nói: “Ta hiện tại làm người có tiền kia, áo lạnh ngươi làm tên ăn mày, ngươi đến đoạt chủy thủ trên tay của ta.”
Áo lạnh gật đầu, lập tức hiểu ý Tiêu Ngọc, nàng muốn cho Lư Thắng Minh và Hà Lợi thấy rõ.
Thấy Tiêu Ngọc đã đứng vững, hắn đưa tay phải ra định đoạt dao găm. Tiêu Ngọc cầm dao găm đưa về phía hắn, hắn nắm chặt cổ tay Tiêu Ngọc, cố tình khống chế lực đạo, không dùng nội lực.
Tiêu Ngọc quay đầu nói với Lư Thắng Minh và Hà Lợi: “Hai vị có thể thấy rõ ràng, nếu muốn cướp dao găm, tên ăn mày chắc chắn sẽ tránh lưỡi dao, hoặc bất cứ ai khác cũng sẽ tránh. Đây là phản ứng bản năng của người ham lợi tránh hại. Chỉ khi bị tấn công, người ta mới dùng tay cầm lấy lưỡi dao, bởi vì bàn tay thua xa việc bảo vệ mạng sống quan trọng.”
Sau khi nàng tự mình làm mẫu, không chỉ Lư Thắng Minh và Hà Lợi, mà cả dân chúng bên ngoài xem náo nhiệt cũng hiểu ra, cảm thán: “Vương gia thật sự thông minh!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT