“Thân phận của vương gia, lừa gạt một kỹ nữ như ta thì có ý nghĩa gì? Trên người ta không có thứ gì đáng giá, ta cũng không thấy ánh mắt của vương gia có thể coi trọng ta. Điểm này ta tự mình hiểu rõ, ta vẫn còn biết.”
Vân Nhiễm tự giễu cười một tiếng: “Nếu như Tôn Hữu không đánh ta một cái tát kia, mà là nói rõ ràng với ta, ta cũng sẽ không trong lòng còn khúc mắc với hắn, chỉ coi như mình nhìn lầm. Có thể hắn đâu?”
“Ngươi thấy rõ là tốt rồi. Bên cạnh ta không giữ người vô dụng. Ta đã cứu được ngươi, về sau ngươi chính là người của ta. Ta không hy vọng ngươi còn dây dưa với những chuyện đã qua. Ngươi muốn báo thù thì có thể, nhưng không được làm chậm trễ chuyện của ta. Nếu không… ta không thể làm gì khác hơn là yêu cầu ngươi rời khỏi Kinh thành.”
Lời nói của Tiêu Ngọc khách sáo, nhưng Vân Nhiễm không dám khinh thị, nàng hạ thấp người nói: “Vâng, Vân Nhiễm tất nhiên sẽ không làm hỏng chuyện của vương gia.”
“Đương nhiên, đi theo ta cũng không phải là vô ích. Ta cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của ngươi. Ngươi muốn làm gì tùy ý. Chờ đến ngày nào đó ta không cần ngươi nữa, ta sẽ tự mình sắp xếp nửa đời sau cho ngươi, để ngươi vinh hoa phú quý, áo cơm không lo.”
Vân Nhiễm sáng mắt lên: “Đa tạ vương gia.”
“Không biết vương gia muốn cho Vân Nhiễm làm gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT