Tiêu Ngọc nhíu mày, “ngươi nói đi? Ngươi không phải cảm thấy mình vô dụng sao?”
“Vô dụng thì phải chết sao?”
Trong đáy lòng Bát hoàng tử bỗng có thứ gì đó buông lỏng, phá đất mà lên.
Tiêu Ngọc lạnh lùng nhìn hắn, hai mắt như hai hồ nước lạnh lẽo, bị nhìn chằm chằm liền cảm giác một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.
“Đúng, ngươi vô dụng thì phải chết.”
Một câu nói không chút tình cảm, xé toạc sự dịu dàng mong manh giữa hai người, Bát hoàng tử đột nhiên đứng lên, hai tay nắm chặt thành quyền, “ngươi cũng muốn ta chết?”
Tiêu Ngọc khẽ cười một tiếng, như băng tan chảy, gió xuân qua cảnh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Điện hạ của ta a, ta tự nhiên không hy vọng ngươi chết, cho nên, làm phiền ngươi cố gắng biến mình có ích được không? Chỉ cần ngươi không phải kẻ ngu, chúng ta liền có thể đứng vững trong triều đình này, về sau không bị người ức hiếp, chỉ có người khác cúi đầu xưng thần phần, không có ngươi khúm núm đi theo, ngươi hiểu chưa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play