Dường như nhớ tới thái tử ngày xưa đối đãi với hắn như thế nào, nhìn lại tình cảnh hiện tại, hắn cay mũi, vành mắt đỏ hoe, chỉ vào Lưu Ảnh mắng: "Ta sao không biết hôm nay là ngày đại ca hạ táng? Nhưng ta có thể làm gì? Hả? Chúng ta đều không ra ngoài được!"
"Ô ô ô, ta bây giờ cũng bất quá là một tù nhân thôi, mọi cử động đều dưới mí mắt người ta, ngươi cho rằng ta bằng lòng như vậy sao? Nếu có cơ hội, ta cũng muốn giết Quân Dung cái tên khốn kiếp kia, nhưng ta có cái gì? Mọi người đều quay đầu đầu nhập vào Quân Dung, trong tay ta không có binh quyền cũng không có người có thể dùng được, ta chính là một kẻ phế vật, ngoại trừ ngồi ăn rồi chờ chết còn có thể làm gì?"
"Ta biết các ngươi đều xem thường ta, ta cũng không cần các ngươi nhìn lên, muốn lăn thì cút nhanh lên, đừng làm ta chướng mắt trước mặt! Ô ô ô ô, đại ca, ta rất nhớ ngươi a! Ta rất nhớ ngươi a!"
An vương lúc đầu chỉ là ô ô khóc nức nở, sau đó trực tiếp vò đã mẻ không sợ rơi, khóc ròng ròng, gào khóc, rung động đến tai Lưu Ảnh cũng run lên, hắn sững sờ tại chỗ, có chút không biết làm sao.
Hắn không ngờ An vương lại khóc đến mức này, nghe vậy hắn cũng có chút lòng chua xót, trước đó ở ngoài thành đã cố nén nước mắt, cuối cùng cũng rơi xuống.
Hai người một người khóc đến nấc cụt, một người im lặng rơi lệ, cho dù nước mũi chảy ra, cũng chỉ là tiện tay lấy khăn lau.
Cứ như vậy nhìn nhau khóc một lúc, An vương khóc mệt, hai mắt sưng lên như hai quả đào lớn, nhìn người đều híp mắt lại, tiếng nói cũng câm đi, hắn đi đến bên cạnh bàn muốn cho mình châm trà, kết quả phát hiện ấm trà và chén trà đều bị hắn làm rơi vỡ, không uống được, nhất thời buồn theo tâm đến, hắn lại khóc lên, dắt giọng nói vỡ nát mà gào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT