Hắn dường như bị mê hoặc, lẩm bẩm hỏi: “Ai cũng không nên tin tưởng sao? Vậy còn nàng?”
Tiêu Ngọc ngước mắt, đôi con ngươi đen láy tựa như chứa đựng nước hồ thu sâu thẳm, vừa lạnh lẽo lại tĩnh lặng: “Ta không thể cùng ngươi cả đời, nhưng ngươi có thể tin tưởng ta trong chốc lát. Đợi ngươi lớn lên, ta tự có nơi đi.”
Lòng Quân Dung chùng xuống, sự dịu dàng ấm áp vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn. Ánh nến kia rõ ràng không thể sưởi ấm hắn dù chỉ nửa phần.
Thất lạc cùng những cảm xúc khó tả cùng nhau xông lên, Quân Dung chật vật dời ánh mắt. Ý của Tiêu Ngọc là, đợi ta trưởng thành liền sẽ rời đi sao?
Rời đi?
Chẳng biết tại sao, trước mắt hắn lại hiện lên hình ảnh người treo cổ tự vẫn, trái tim hắn thắt lại, chua xót đến nghẹt thở.
Người đứng bên cạnh hắn dường như luôn luôn rời đi, vì đủ loại mục đích. Khi cho rằng hắn vô dụng, bọn họ liền sẽ dần dần đi xa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT