Chân Tuyết Điềm mím môi: “Vậy ta đến có làm phiền quá không?”
Thanh Nhiên ngạc nhiên quay đầu nhìn Chân Tuyết Điềm: “Đại tiểu thư sao lại nghĩ như vậy? Nếu biết người đến, lão phu nhân chắc sẽ rất vui, bà ấy trước kia hay nhắc đến người lắm.”
“Vậy sao?”
Chân Tuyết Điềm cười có chút miễn cưỡng, trong lòng vừa chua xót lại chát đắng.
Thanh Y ở phía sau không gần không xa đi theo, lặng lẽ lắc đầu, lời hay ai cũng nói được, nếu thật sự nhớ thương, nhiều năm như vậy sao lại chẳng đoái hoài đến?
……
Lại đi qua một cổng vòm, cuối cùng cũng đến sân của lão phu nhân, từ xa nhìn vào chính phòng, thấy mấy cô gái trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy đứng ở cửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT