Lão Vương phi hít sâu một hơi, theo bản năng lùi lại, “Ngươi điên rồi?”
“Không, là ngươi điên rồi.” Tiêu Ngọc ngồi thẳng dậy, bình tĩnh mà thương hại nhìn nàng: “Rõ ràng là khi Tiêu Ngọc còn rất nhỏ, ngươi cũng từng dành cho nàng một chút tình thương của người mẹ, sao về sau lại không còn nữa?”
Nàng cười rồi nói tiếp: “Có lẽ là vì lòng tham không đáy? Ngươi sợ thân phận của nàng bại lộ, cũng sợ chuyện cũ nhơ nhuốc kia bị người vạch trần, cho nên ngươi ngày đêm bị dằn vặt. Năm dài tháng rộng, ngươi bị dằn vặt đến phát điên, vì vậy ngươi càng ngày càng ghét bỏ Tiêu Ngọc, đúng không?”
“Bởi vì chỉ cần nhìn thấy nàng, ngươi sẽ lại nhớ rằng, đó là món nợ nghiệt ngã sau một đêm phong lưu của ngươi, là sản phẩm của dã tâm bành trướng, là kẻ dị loại không ra nam không ra nữ.”
Những tâm tư u ám cố gắng che giấu bao năm qua bị chọc thủng không chút nể nang như vậy, sắc mặt Lão Vương phi trong nháy mắt trắng bệch.
“Ta không có… Là do chính ngươi không có chí tiến thủ, là do lúc nhỏ ngươi luôn không nghe lời, ta mới đối với ngươi…”
“Đừng kiếm cớ, đối diện với sự âm u của chính mình khó khăn đến thế sao?” Tiêu Ngọc cắt ngang lời Lão Vương phi, lạnh giọng nói: “Ngươi còn nhớ mình đã làm những gì không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play