“Tỉnh là tốt rồi.” Hắn khẽ mỉm cười.
Khi Tiêu Ngọc tỉnh lại lần nữa vẫn còn có chút mơ màng. Bấy lâu nay bị cổ trùng kiềm hãm, tuy không có cảm giác gì, nhưng mỗi lần nghĩ đến trong người có thứ đó, nàng lại cảm thấy một trận khó chịu.
Nhưng nàng chưa từng nói với người ngoài, nàng không muốn để mọi người phải lo lắng vô ích. Chuyện không giải quyết được, nếu nói ra cho người khác, sẽ chỉ khiến cảm xúc tiêu cực này càng thêm nặng nề.
Đã vậy, một mình mình biết là được rồi.
Tiêu Ngọc vẫn luôn nghĩ như vậy.
Cho nên, nàng luôn tỏ ra một dáng vẻ bình thản nhẹ nhõm.
Hôm nay, cuối cùng nàng cũng thoát khỏi thứ ghê tởm đó, nàng vui mừng từ tận đáy lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play