Nhân lúc đối phương còn đang đau đớn, Hứa Dạng liền đá cho hắn một phát, nhanh chóng leo lên xe điện chạy mất.
Vị "giám đốc Vương" kia định đuổi theo, nhưng lại bị thứ gì đó bay tới cắn loạn lên, khiến hắn ôm đầu bỏ chạy, gào khóc thảm thiết.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hình như là bị ong vò vẽ đốt...”
Tiếng kêu đau đớn của hắn thu hút không ít người qua đường, Hứa Dạng nghe mọi người bàn tán mà trong lòng vô cùng hả hê.
Đáng đời tên khốn.
Nhưng mà... giữa đường giữa phố thế này làm gì có ong vò vẽ? Mà con ong đó lại chỉ đuổi theo mỗi lão dâm tặc kia đốt?
Cô thấy có hơi kỳ quái, nhưng lúc đó cơ thể không khỏe, cũng chẳng nghĩ nhiều. Mãi đến khi về đến nhà, thấy TV vẫn đang chiếu hoạt hình, phòng khách thì vắng tanh, cô mới chợt nghĩ đến khả năng: chuyện này có khi nào liên quan đến nhóc yêu quái kia?
Ý nghĩ vừa lóe lên thì một con ong vò vẽ nhỏ từ ban công bay vào, rơi xuống đất rồi biến thành một đứa trẻ con.
Hứa Dạng: “... Đúng thật là cậu luôn đấy.”
Đứa trẻ chính là Hắc Đậu. Thấy Hứa Dạng đã về, cậu có hơi chột dạ, trốn sau cánh cửa kính, chỉ dám ló đầu ra nhìn cô: “Xin lỗi Vương hậu... tôi không cố ý chạy ra ngoài đâu, chỉ là... tôi sợ người bị kẻ xấu bắt nạt…”
Vì đã hứa sẽ ngoan ngoãn ở nhà không tự ý ra ngoài, Hắc Đậu tự thấy mình sai lời, sợ bị cô giận.
Hứa Dạng thấy cậu ngoan thế, lại cảm thấy buồn cười. Cô vẫy tay gọi cậu bé lại, để cậu ngồi xuống rồi hỏi: “Làm sao cậu biết tôi gặp kẻ xấu?”
Hắc Đậu len lén nhìn cô, thấy cô không có vẻ giận mới nhẹ nhõm chạy vào, nói: “Tôi nghe thấy người hét lên ‘Đừng chạm vào tôi’.”
Hứa Dạng giật mình: “Xa thế mà cậu vẫn nghe được?”
Quán lẩu đó gần công ty cô, cách nhà phải đến 4–5 cây số. Không quá xa, nhưng cũng chẳng gần.
Hắc Đậu chẳng thấy gì lạ: “Tôi còn ngửi thấy khí tức trên người Vương hậu thay đổi, có chuyện xấu xảy ra.”
Khứu giác và thính giác của heo rừng vốn đã rất nhạy. Hắc Đậu lại là yêu quái tu luyện gần trăm năm, nên càng lợi hại hơn.
“Cái đó mà cũng ngửi ra được à?” Hứa Dạng kinh ngạc nhìn đứa trẻ này, rốt cuộc cũng cảm nhận được việc trong nhà có yêu quái cũng có lợi ghê, “Giỏi thật đấy. Nhưng mà sao cậu lại nghĩ đến việc hóa thành ong vò vẽ để đốt hắn?”
Được khen, Hắc Đậu vừa vui vừa ngại: “Tại vì... pháp lực của tôi còn yếu, hiện tại chỉ biến thành ong vò vẽ được thôi.”
Khả năng ngửi – nghe – cảm là thiên bẩm, có thể luyện để nâng cao. Nhưng biến hình thì lại cần có pháp lực mạnh mới thực hiện được. Mà Hắc Đậu chỉ mới hóa thành người chưa bao lâu, muốn tùy ý biến hóa còn hơi xa.
Thật ra, việc cậu bé có thể biến thành ong vò vẽ là nhờ mẹ cậu dạy. Mẹ cậu bảo, ong vò vẽ nhỏ, bay nhanh, còn có độc chích người, là lựa chọn rất hữu dụng khi cần chạy trốn hay tự vệ.
Nghe xong, Hứa Dạng: “... Ra là vậy.”
Cô vừa dở khóc dở cười, vừa thật lòng nói cảm ơn: “Lúc nãy nhờ có cậu, cảm ơn cậu nhé.”
Đây là lần đầu tiên Hắc Đậu được người ta trịnh trọng cảm ơn, mặt đen nhỏ thoắt cái đỏ bừng: “Không... không có gì đâu ạ.”
Tuy nhóc yêu quái này trông đen đúa và rắn rỏi, chẳng dễ thương như mấy đứa con nít thường thấy, nhưng tính tình lại rất hiền lành ngây thơ, khiến người ta thấy quý vô cùng. Hứa Dạng bật cười: “Tối nay tôi đãi cậu một bữa lớn. Nhưng mà... cậu không làm hắn chết đấy chứ?”
Nói đến đây cô hơi lo, sợ Hắc Đậu lỡ tay gây ra án mạng.
May mà Hắc Đậu lắc đầu: “Mẹ tôi dặn không được giết người, nói nếu sát nghiệp quá nặng sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành. Tôi chỉ đốt cho hắn sưng mặt và... chỗ kia thôi.”
Hứa Dạng: “Vậy thì tốt rồi... khoan đã, ‘chỗ kia’ là chỗ nào?”
Hắc Đậu nghiêm túc chỉ xuống đũng quần: “Chỗ này nè. Mẹ tôi nói, bộ phận này của giống đực nhân loại yếu nhất, nếu gặp kẻ xấu là giống đực thì cứ nhắm chỗ này mà đánh.”
Hứa Dạng chết sững: “…”
Vài giây sau, cô bật cười ha hả: “Mẹ cậu nói đúng thật!”
Ong vò vẽ có độc, cái tên dê xồm kia dù có được đưa đến viện kịp thời thì cũng phải đau nhức cả tuần.
Để xem hắn còn dám giở trò nữa không!
---
Và quả thật, giám đốc Vương không còn tâm trí đâu mà giở trò với ai nữa.
Vì hắn bị dị ứng với nọc ong, vừa vào viện đã phải vào ICU, suýt chút nữa mất mạng.
Tuy cuối cùng không chết, nhưng nghe nói “công cụ đàn ông” của hắn coi như phế luôn.
Hứa Dạng biết chuyện này là nhờ một người bạn trong nhóm nhỏ chat chung – người đã ăn lẩu với cô hôm đó. Người này sau bữa ăn đi siêu thị đối diện mua đồ, vừa ra thì thấy , giám đốc Vương bị xe cấp cứu chở đi, tò mò bám theo hóng được “tin nóng”.
【Tên đó bị đưa đi trong tình trạng hôn mê, mặt sưng như bánh bao, còn ‘cây gậy nhỏ’ thì phình to như bắp ngô, suýt phải cắt bỏ.】
【Quá đẹp, trời ơi nghe mà khoái chí!】
【Ông ta ở công ty hại không biết bao nhiêu cô gái, lần này là nghiệp quật thôi.】
【Ai là nữ thì ông ta cũng thèm, tôi từng thấy ông ta sàm sỡ chị Trần ở phòng trà, ghê tởm không chịu nổi.】
【Nghe bảo hôm đó trên đường có nhiều người chứng kiến, mà con ong vò vẽ đó chỉ chăm chăm đuổi theo mình ông ta cắn, cũng kỳ lạ thật...】
【Đúng là quả báo.】
Hứa Dạng đã rút khỏi nhóm chung của công ty sau khi nghỉ việc, nhưng vẫn giữ nhóm nhỏ của mấy người bạn thân. Nhìn thấy mấy đoạn chat này vào buổi trưa, tâm trạng cô không thể nào tốt hơn được nữa.
“Giỏi lắm Hắc Đậu!”
Hắc Đậu đang học cách dùng cây lau nhà, nghe được khen thì ngẩn người: “Dạ?”
Hứa Dạng cười tít mắt: “Trưa nay cậu muốn ăn gì nào?”
Ăn trưa!
Hai mắt Hắc Đậu sáng lên. Nó nuốt nước miếng nói: “Cái gì cũng được ạ!”
Tối qua, để cảm ơn Hắc Đậu đã giúp đỡ, Hứa Dạng gọi cả bàn đồ ăn vặt về cho nó. Là một con yêu sống trong rừng núi quanh năm, thứ Hắc Đậu ăn hầu như chỉ là cỏ dại, quả rừng, hay mấy con thú nhỏ chưa khai linh.
Nó nào từng nếm qua nhân gian mỹ vị như gà rán, hamburger, lẩu cay, trà sữa hay bánh ngọt.
Một bữa no say khiến nó hạnh phúc đến chẳng muốn quay lại Cúc Cúc sơn nữa.
Ở đây đồ ăn ngon quá!
“Vậy hôm nay ăn pizza trái cây nhé.” Hứa Dạng vốn là dân văn phòng, thường xuyên ăn đồ mua ngoài. Cô cũng không giỏi nấu nướng nên nghỉ việc rồi cũng không định tự nấu ăn làm gì.
Hắc Đậu hào hứng gật đầu, nhưng nghĩ đến mẹ mình, lại chạy ra chỗ cái hố đen kiểm tra một lần nữa. Thấy vẫn không có gì thay đổi, ncậu ủ rũ quay về: “Vương hậu, hôm nay tôi thử nhiều lần rồi mà vẫn không quay về được…”
Dạo này không chỉ có cậu bé, Hứa Dạng cũng thử nhiều lần. Nghe vậy cô cũng lo lắng: “Tôi nghi ngờ cái hố này là một chiều, chỉ ra được chứ không vào lại được… Nhưng cứ đợi xem, biết đâu ngày mai mẹ cậu đến tìm cậu thì sao?”
Còn cả vị “Đại vương” mà Hắc Đậu hay nhắc nữa. Nếu như lời nó nói là thật, hai người họ thân thiết như vậy, chắc cũng sẽ tìm cách đến đây thôi?
Hứa Dạng nhìn cái hố đen bí ẩn đó, có chút thất thần nghĩ ngợi.
---
Cùng lúc đó, ở một thế giới khác.
Trên một dãy núi hiểm trở cao vút, có một con heo rừng đen khổng lồ đang gắng sức trèo lên đỉnh.
Đỉnh núi là nơi linh khí dồi dào nhất, nhưng cũng là chỗ rất ít yêu quái nào tới được. Vì càng nhiều linh khí thì áp lực càng lớn, yêu quái pháp lực yếu sẽ chịu không nổi, cực kỳ đau đớn.
Con heo rừng đen này chỉ tu được 300 năm, rõ ràng là yêu nhỏ, nhưng vẫn cắn răng leo núi.
Trước đây, nó sống cùng con ở khu rừng dưới chân núi. Nhưng hơn 2 tháng trước, đứa con trai của nó đột ngột mất tích. Nó đã tìm khắp nơi cũng không thấy.
Không còn cách nào, nó đành phải tìm đến vị “Đại vương” ở đỉnh núi.
Đại vương là một yêu quái rất mạnh, sống ở đỉnh núi, được muôn yêu tôn kính. Không ai biết ngài là yêu gì, chỉ biết ngài rất lợi hại, ngay cả yêu long ngàn năm cũng không sợ. Ngài lại hiền từ, luôn giúp đỡ yêu quái trong núi. Nếu ai gặp nguy hiểm mà kêu “Đại vương cứu mạng!”, ngài sẽ xuất hiện.
Con nó mất tích, nó từng kêu cứu mấy lần, nhưng Đại vương không xuất hiện.
“Sau khi Vương hậu mất tích, Đại vương không xuống núi nữa.” – người hàng xóm là một con thỏ xám 360 tuổi nói. “Muốn gặp ngài, chỉ có thể lên đỉnh núi.”
Heo rừng liền hóa lại nguyên hình để dễ leo núi.
Đường lên không khó, nhưng áp lực từ linh khí ngày càng lớn khiến nó đau đớn vô cùng. Mất nhiều ngày mới bò lên được đỉnh.
Nơi này mây mù vờn quanh, phong cảnh tuyệt mỹ, nhưng linh khí đậm đặc như từng nhát dao cứa vào cơ thể, khiến nó đau đến run rẩy, ý thức mơ hồ, gần như ngất đi.
Nhưng nghĩ đến đứa con còn đang bặt vô âm tín, nó lại cố gắng cắn răng bò tiếp.
Cứ thế, chẳng rõ qua bao lâu, trong tầm mắt mơ hồ của nó, xuất hiện một cánh cửa.
Một cánh cửa gỗ trông rất bình thường, xung quanh quấn đầy hoa, mặt gỗ vẽ những con vật nhỏ xinh bằng màu sặc sỡ.
Chẳng lẽ... bên trong là nhà của Đại vương?
Heo rừng lập tức lấy lại tinh thần, kích động gào lên:
“Đại vương… Đại vương ơi! Con trai tôi mất tích rồi, xin ngài giúp tôi tìm nó!”
Không ai đáp lại.
Sau cánh cửa lặng im, chẳng có chút động tĩnh nào.
Nhưng phía sau nó, từ cây hoa tím khổng lồ bên vách đá, lại vang lên một giọng khàn khàn đầy bực bội:
“Ai đang ồn ào vậy hả?! Không muốn sống nữa đúng không!”