“Á? Vương hậu không nhận ra tôi nữa sao? Tôi là Hắc Đậu đây mà!” Câu hỏi của Hứa Dạng khiến đứa trẻ ngạc nhiên, nó lập tức đứng bật dậy.

“Ngồi xuống!”

Hứa Dạng chắc chắn cô chẳng quen biết gì với ai tên Hắc Đậu hay Hồng Đậu cả. Thấy tiểu yêu này tuy đầy vẻ nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống lại, cô vừa siết chặt con dao bếp trong tay vừa cố gắng dịu giọng:

"Tôi… không nhớ gì cả, nên mới phải hỏi cậu. Cậu trả lời thật tốt, có khi tôi sẽ nhớ ra được điều gì đó.”

Tiểu yêu nhỏ lộ vẻ bừng tỉnh ngộ, không do dự mà tự giới thiệu ngay: “Tôi tên Hắc Đậu, năm nay 98 tuổi...”

Hứa Dạng lúc này mới biết, đứa nhỏ trước mặt là một con heo rừng thành tinh vừa tròn 98 tuổi, đến từ một thế giới nơi mà người, yêu, tiên, quỷ cùng tồn tại, trình độ phát triển xã hội vẫn dừng lại ở thời cổ đại.

Trong thế giới đó có một ngọn núi tên là Cúc Cúc Sơn, bởi xưa kia từng là nơi thần điểu cư ngụ, thường vang lên tiếng “cúc cúc” nên mới có tên như vậy.

Theo lời tiểu heo yêu, Cúc Cúc Sơn là tiên sơn linh khí dồi dào, trên núi có rất nhiều yêu quái như nó sinh sống, còn có một vị đại vương pháp lực cao cường, vô cùng lợi hại.

Vị đại vương đó từng có một vương hậu là cô gái loài người xinh đẹp, hiền lành. Có lần nó bị yêu quái khác bắt nạt, bị xô ngã từ lưng chừng núi, đầu chảy máu. Chính vương hậu đã giúp nó đuổi kẻ xấu đi, còn cho nó một viên linh đan trị thương.

Vì thế Hắc Đậu rất cảm kích, cũng rất quý vương hậu.

Vài năm trước, vương hậu đột nhiên biến mất. Hắc Đậu nghe tin thì lục tung cả dãy núi gần đó nhưng vẫn không tìm thấy.

“Vậy cậu làm sao biết mà đến được đây?”

“Tôi thấy bên đường có một cái hố đen phát sáng, tưởng trong đó có bảo vật nên chui vào, không ngờ chẳng có gì mà lại tìm thấy vương hậu!”

Hứa Dạng thấy tiểu yêu này hợp tác, lời kể cũng có đầu có đuôi, trong lòng đã tin bảy tám phần. Cô nhẫn nhịn cơn chấn động trong tam quan, nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp:

“Vậy sao cậu chắc chắn tôi là vương hậu của các cậu? Lỡ đâu tôi chỉ là người giống cô ấy thôi thì sao...”

“Trên người vương hậu có khí tức của đại vương, tôi không nhận nhầm được.” Tiểu yêu tên Hắc Đậu hít hít mũi, nói như điều hiển nhiên, “Hơn nữa, trong bụng vương hậu còn có tiểu bảo bảo của đại vương, trên người nó cũng có khí tức của đại vương.”

Hứa Dạng, vốn đã suýt quên mất chuyện mình đang mang thai vì sự xuất hiện của Hắc Đậu, lập tức sững người: “...cậu nói gì cơ?”

Hắc Đậu: “Tôi nói trên người vương hậu có khí tức của đại vương ạ.”

Hứa Dạng: “...Không phải câu đó, câu sau ấy.”

Hắc Đậu: “Trong bụng vương hậu còn có tiểu bảo bảo của đại vương?”

Hứa Dạng trố mắt xác nhận lại một lần nữa: “Vậy đứa trẻ trong bụng tôi, là con của đại vương các cậu?”

Hắc Đậu vui vẻ gật đầu: “Đúng ạ.”

Vương hậu đã mang thai con của đại vương trước khi mất tích, chuyện này yêu quái trên núi đều biết.

Hứa Dạng: “...”

Cha đứa trẻ trong bụng cô không phải người, không phải quỷ, mà là… yêu?

Quá sức hoang đường!

Cô ngồi chết lặng, đầu ong ong, định nói chuyện này không thể xảy ra. Nhưng nghĩ đến việc đứa bé đến với cô một cách đầy kỳ lạ, lời phản bác lại kẹt cứng nơi cổ họng.

...Chẳng lẽ cô thật sự đã xuyên không sang một thế giới khác mà không biết, yêu một con yêu quái, thậm chí kết hôn rồi có con?

Nhưng trừ khoảng thời gian bị tai nạn xe và hôn mê nửa tháng, hầu như mỗi ngày cô đều liên lạc với bố mẹ hoặc Triệu Dịch Hân qua WeChat, nếu thật sự có chuyện như vậy xảy ra, làm sao không ai nhận ra?

Khoan đã.

tai nạn…

Chẳng lẽ cô thật sự xuyên không khi bị tai nạn và hôn mê?

Hứa Dạng cứng mặt nhớ lại, thấy khả năng đó thật sự tồn tại.

Trong phim thần thoại thường nói: "Trên trời một ngày, dưới trần một năm", nếu tốc độ thời gian ở thế giới của tiểu yêu Hắc Đậu khác với thế giới của cô, thì mọi chuyện đúng là có thể giải thích được.

Nghĩ vậy, Hứa Dạng lại hỏi tiếp: “Lúc cậu chui qua cái động đó, bên cậu là ban ngày hay ban đêm?”

Hắc Đậu nói là sáng sớm.

“...” Hứa Dạng nhìn ra bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng: “Vương hậu của các cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi?”

Hắc Đậu không biết cô bao nhiêu tuổi, chỉ nghe các yêu khác gọi cô là: Hứa Dạng.

Niềm hy vọng cuối cùng cũng tắt ngấm: “…”

Không biết qua bao lâu, Hứa Dạng mới gượng gạo lên tiếng: “Vậy đại vương của các cậu là yêu gì?”

Chẳng lẽ cũng là một con heo rừng?

Vấn đề này Hắc Đậu không biết. Nó ngơ ngác lắc đầu, nói mình đến Cúc Cúc Sơn chưa lâu, còn chưa từng gặp đại vương. Chỉ nghe nói đại vương sống trên đỉnh núi, rất ít khi xuống dưới.

“Nhưng tôi nghe người tôi kể, nếu gặp nguy hiểm, đại vương sẽ xuất hiện. Đại vương lợi hại lắm, đến cả giao long nghìn tuổi cũng không đánh lại. Có ngài bảo vệ, không yêu quái nào dám bắt nạt bọn ta. Mẹ tôi vì thế mới dọn đến Cúc Cúc Sơn sinh sống.”

Nghe xong chẳng thu hoạch được gì quan trọng, Hứa Dạng hơi thất vọng, lại hỏi: “Vậy quan hệ của đại vương với vương hậu các cậu thế nào?”

Hắc Đậu đáp: “Rất tốt ạ, tôi nghe nói sau khi vương hậu biến mất, đại vương lo lắng lắm.”

Hứa Dạng: “Chỉ vậy thôi?”

Hắc Đậu nghĩ một lúc rồi nói: “Đại vương từng tặng vương hậu rất nhiều bảo vật. Linh đan mà vương hậu đưa cho tôi trị thương cũng có khí tức của đại vương.”

Hứa Dạng: “Còn gì nữa không?”

Hắc Đậu: “Ờ…”

Những cái khác thì nó không biết, vì nó mới đến Cúc Cúc Sơn chưa lâu. Nó gãi đầu hỏi lại: “Vương hậu, tôi có thể quay về gặp đại vương, nói với ngài rằng người đang ở đây không? Chắc chắn ngài sẽ vui lắm!”

Hứa Dạng ngây ra, không biết nên trả lời thế nào.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp cha của đứa bé trong bụng.

Tuy nghe ý Hắc Đậu nói, quan hệ giữa cô và vị đại vương kia không tệ, nhưng cô chẳng nhớ gì cả.

Cô không biết mình đã yêu đương ra sao, có phải tự nguyện hay không, thậm chí còn chưa rõ gặp lại rồi thì nên làm gì.

Nhưng dù sao chuyện này cũng cần giải quyết, trốn tránh cũng không phải cách…

Cuối cùng, Hứa Dạng cũng thuyết phục bản thân gật đầu.

“Vậy tôi đi ngay!” Hắc Đậu mừng rỡ, lập tức lao về phía cái hố đen vẫn còn trên tường.

Nó nghĩ mình đến từ đó thì cũng có thể trở về bằng cách ấy. Nhưng chỉ nghe “bốp” một tiếng, nó không những không biến mất mà còn bị phản ngược lại, ngã nhào ra đất.

“???” Hứa Dạng hoảng hốt: “cậu không sao chứ!”

“Không sao không sao, da tôi dày lắm, không đau đâu.” Hắc Đậu thực sự không thấy đau, lập tức bật dậy, “Có lẽ phải biến lại nguyên hình mới về được, tôi thử lại xem!”

Nói xong, nó hóa thành con heo rừng, lại lần nữa lao vào cái hố.

Nhưng vẫn không vào được.

Hắc Đậu không chịu bỏ cuộc, cứ thế lúc thì người, lúc thì heo, thử đi thử lại rất nhiều lần, nhưng cái hố kia vẫn hoàn toàn chối bỏ nó.

Nó sững người: “Sao lại thế này? Tôi không về được nữa sao?”

Hứa Dạng cũng trầm mặc: “Hiển nhiên là thế.”

“……”

Một người một heo nhìn nhau ngơ ngác. Một lúc sau, con heo rừng đen sì xấu xí ấy mới rơi lệ từ đôi mắt nhỏ bé:

“Mẹ tôi sẽ lo lắng cho tôi mất!”

Hứa Dạng: “……”

Cô cũng muốn khóc theo. Còn chưa làm rõ cha đứa bé là ai, giờ nhà lại có thêm một tiểu yêu quái không quay về được. Sao cô lại xui xẻo đến mức này chứ!

**

Về sau Hắc Đậu còn thử lại rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể trở về.

Hứa Dạng cũng lấy hết can đảm đi tới, đưa tay chạm vào miệng hố, vẫn không có phản ứng gì.

Cái hố thần bí từng nối liền hai thế giới, dường như đã mất đi phép màu.

Tâm trạng Hứa Dạng vô cùng rối bời, cô hỏi Hắc Đậu: “cậu còn cách nào khác để quay về không?”

Hắc Đậu vừa lau nước mắt vừa lắc đầu, rồi hỏi lại cô: có phải nó sẽ không bao giờ trở lại được nữa, không gặp được mẹ nữa?

Hứa Dạng còn biết nói gì đây? Đành cứng mặt mà bảo: “Không đâu, mẹ cậu mà thấy cậu mất tích, nhất định sẽ nghĩ cách đi tìm. Với lại cái hố này vẫn còn ở đây, cậu thử thêm vài lần nữa xem, biết đâu lại về được thì sao.”

Lời ấy quả thật an ủi được Hắc Đậu.

Nhưng Hứa Dạng thì lại chẳng hề lạc quan. Thế nhưng sự việc đã đến nước này, cô chỉ có thể hướng về phía tốt mà nghĩ.

Dù sao tiểu heo yêu này hiện tại không quay về được, cô cũng đành sắp xếp cho nó ở lại nhà mình.

May mà căn nhà nhỏ của cô dù chỉ rộng khoảng 70 mét vuông, nhưng thiết kế khá hợp lý, có hai phòng ngủ và một phòng làm việc nhỏ, có thể chứa thêm người.

Khi bị đưa vào căn phòng khách trang trí theo phong cách kem sữa dễ thương, Hắc Đậu đã nguôi ngoai phần nào nỗi buồn xa nhà. Nó tò mò ngắm nhìn chiếc giường êm ái sạch sẽ và những vật dụng mới lạ đẹp đẽ xung quanh, rồi hỏi Hứa Dạng:

“Nơi này là tiên cảnh sao?”

Thật ra ban đầu Hứa Dạng định để nó ngủ ở ban công. Nhưng Hắc Đậu vừa khóc xong đã hóa lại thành cậu bé, gương mặt ngây ngô mộc mạc, y như vừa từ núi rừng ra, khiến cô thấy lương tâm không yên, đành phải đổi ý.

Lúc này nghe nó hỏi vậy, cô liền đáp: “Không phải, đây là nhà tôi.”

Hắc Đậu tròn mắt: “Thì ra vương hậu là tiên nữ!”

Hứa Dạng: “……”

Không phải ý đó.

Nhưng được người ta khen là tiên nữ cũng chẳng phải chuyện gì xấu, tâm trạng của Hứa Dạng—vốn đã bị buộc phải chấp nhận thực tế—tốt hơn một chút: “Được rồi, trước khi tìm được cách quay về, cậu cứ ở phòng này đi. Nhưng không có sự cho phép của tôi thì không được biến lại nguyên hình. Còn nữa, không được làm hỏng đồ đạc trong nhà.”

Nguyên hình của nó là một con heo rừng to lớn bẩn thỉu, Hứa Dạng hoàn toàn không thể chấp nhận nó xuất hiện trong căn nhà mà mình đã dày công bài trí.

Tưởng mình đang ở tiên cảnh, Hắc Đậu vui vẻ gật đầu đồng ý.

Còn Hứa Dạng, sau một đêm mộng mị và hoảng sợ, thân thể đã mệt lả từ lâu. Sắp xếp cho Hắc Đậu ổn thỏa xong, cô cũng trở về phòng nằm nghỉ.

Vì không quen có người lạ trong nhà, trước khi lên giường, cô khóa trái cửa phòng—dù biết đối phương là yêu quái, nếu thật sự muốn làm gì, cái khóa nhỏ ấy chẳng có tác dụng gì.

Đắp chăn xong, Hứa Dạng cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Triệu Dịch Hân, bảo rằng ngày mai không đến bệnh viện nữa.

Trước đó cô định bỏ đứa bé vì cha nó không rõ ràng, xuất hiện kỳ lạ. Nhưng giờ đã biết cha đứa trẻ là ai, cô phải làm rõ mối quan hệ giữa mình với người đó trước, rồi mới quyết định có nên giữ lại đứa bé hay không. 

Hơn nữa, vì cha đứa bé là yêu, cô sợ nếu đi bệnh viện bị bác sĩ phát hiện điều gì bất thường sẽ rất khó giải thích, thậm chí còn rước họa vào thân.

Cho nên, cứ chờ thêm vài ngày nữa rồi tính.

Triệu Dịch Hân không trả lời, chắc giờ này đã ngủ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play