Hôm nay là thứ Năm, Triệu Dịch Hân cũng đang đi làm. Sau khi nhắn tin xong, cô ấy lập tức gọi điện cho Hứa Dạng. Xác nhận là Hứa Dạng thật sự không đùa, Triệu Dịch Hân vội vã xin nghỉ rồi chạy qua ngay.

Hai người lớn lên cùng nhau, thân thiết như chị em ruột. Sau khi Hứa Dạng gặp tai nạn, ngoài bố mẹ cô thì Triệu Dịch Hân là người đến bệnh viện thăm nhiều nhất.

Vào nhà, nhìn thấy kết quả xét nghiệm và siêu âm cùng một đống que thử thai vứt trong phòng tắm, Triệu Dịch Hân, ban đầu còn nửa tin nửa ngờ, giờ thì sững sờ:

“Cậu thật sự có thai rồi á? Không, cái này quá đột ngột rồi! Vậy ba đứa bé là ai?”

“Không biết nữa.”

Mấy ngày nay Hứa Dạng ăn không ngon, ngủ không yên, sắc mặt tệ đến mức đáng lo. Cô mệt mỏi tựa vào ghế sofa, xoa thái dương đang nhức âm ỉ, rồi kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối cho Triệu Dịch Hân nghe.

Triệu Dịch Hân nghe mà tròn mắt, mãi sau mới lắp bắp mở miệng:

“Nhưng... chuyện mang thai đâu thể thiếu đàn ông được? Cậu đâu phải sinh vật nguyên bào mà tự phân chia sinh sản. Nhất định phải có ba đứa trẻ chứ?!”

Nói rồi cô ấy lại ra sức suy nghĩ:

“Hay là giống mấy phim truyền hình cẩu huyết, cậu bị ai chuốc thuốc rồi xảy ra chuyện, nhưng sau đó không nhớ gì cả? Kiểu như... uống say rồi loạn tính chẳng hạn?”

“Cậu biết tớ vốn không uống rượu mà.”

Hứa Dạng cũng từng nghĩ đến khả năng đó, nhưng nhanh chóng loại bỏ:

“Hơn nữa, căn cứ vào thời gian mang thai, lúc đó tớ bận đến phát điên, toàn đi làm rồi về nhà ngủ, không hề đi đâu khác.”

“Vậy... công ty?”

Triệu Dịch Hân đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt đầy nghi hoặc:

“Có khi nào là ai đó nhân lúc cậu sơ hở? Gần đây tớ đọc được một vụ có cô sinh viên bị thầy giáo đánh thuốc mê rồi hại đấy. Dù tớ không muốn nghĩ như vậy, nhưng cậu từng nói lão tổng giám đốc hói ở chỗ cậu cứ nhìn cậu bằng ánh mắt dâm dê còn gì…”

Hứa Dạng sững người, nhưng vẫn lắc đầu:

“Không thể nào. Công ty đông người, tớ gần như không bao giờ ở một mình. Dù có ai có ý đồ xấu thì cũng không thể làm gì tớ trước mặt mọi người. Hơn nữa nếu thực sự xảy ra chuyện đó, tớ chắc chắn phải có cảm giác gì đó chứ.”

Nghe cô nói chắc chắn, Triệu Dịch Hân cũng an tâm hơn, nhưng lại càng thấy rối.

“Tớ nghĩ có khi nào trí nhớ của tớ bị rối loạn không.”

Hứa Dạng vò đầu bứt tóc, cảm giác hoang mang bủa vây khiến cô chỉ muốn khóc nhưng lại cố kìm nén.

“Cậu giúp tớ đối chiếu lại mọi chuyện gần đây xem sao, xem có điểm nào tớ bị mất trí nhớ không.”

“Được!”

Hai người bắt đầu kiểm tra ký ức từng chút một.

Kết quả, trí nhớ của Hứa Dạng hoàn toàn bình thường, không hề có dấu hiệu lỗ hổng nào.

“...Vậy rốt cuộc là sao, chẳng lẽ thật sự gặp ma rồi?”

Hứa Dạng không nhịn được hét lên. Triệu Dịch Hân cũng bắt đầu thấy lo, nhưng vẫn cố trấn an:

“Xí xí, đừng nói nhảm! Trên đời này làm gì có ma quỷ! Biết đâu cơ thể cậu tiến hóa hơn người, có khả năng sinh sản vô tính thì sao… Ờ đúng rồi, tớ nhớ từng xem tin tức có ông đàn ông do cơ địa đặc biệt nên tự mang thai sinh con đấy. Đàn ông còn sinh con được thì còn gì là không thể nữa?”

“Dù sao chuyện cũng tới nước này rồi, điều quan trọng là phải nghĩ xem sắp tới nên làm gì. Lúc nãy cậu bảo mai muốn tớ đi bệnh viện cùng, là định đi khám thai hay là... bỏ?”

Hứa Dạng im lặng hồi lâu mới đáp:

“Bỏ.”

Cô mới 24 tuổi, còn chưa từng yêu đương, nói gì đến chuyện làm mẹ. Dù có biết cách nuôi con đi chăng nữa, thì đứa trẻ này quá kỳ quặc, cha nó là ai cũng không biết—lỡ đâu cha nó có bệnh di truyền hay thậm chí... không phải người thì sao?

Nhưng không hiểu sao, dù lý trí nói vậy, trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.

Cô bắt đầu thấy do dự và luyến tiếc.

Cảm xúc dồn nén khiến Hứa Dạng rốt cuộc cũng không kìm được mà òa khóc:

“Sao tớ lại xui xẻo thế này chứ?! Vừa bị tai nạn xong đã gặp phải chuyện quái đản như vậy! Tớ còn là em bé mà, sao tự nhiên phải mang thai chứ! Tớ còn chưa được nắm tay ai mà đã phải chịu cảnh nghén nôn thốc nôn tháo, thiệt thòi quá đi hu hu hu—”

Triệu Dịch Hân vừa đau lòng vừa thấy buồn cười, vỗ lưng cô dỗ dành. Đợi Hứa Dạng khóc một lúc, cô mới lấy khăn giấy giúp lau nước mắt rồi hỏi:

“Chắc cậu đang bị vận đen, đợi giải quyết xong vụ này, tớ dắt cậu đi cúng giải hạn. À đúng rồi, chuyện này cậu nói với bố mẹ chưa?”

“Chưa…”

Hứa Dạng mắt sưng đỏ, khàn giọng nghẹn ngào:

“Đừng nói với bố mẹ tớ, tớ không muốn họ lo.”

Triệu Dịch Hân gật đầu:

“Được rồi, cậu đừng nghĩ nhiều nữa. Coi như gặp ác mộng, mai đi bệnh viện xong là tỉnh mộng thôi.”

“Ừm.”

Hứa Dạng khịt mũi, tâm trạng cũng dịu đi phần nào.

Thấy cô khá hơn, Triệu Dịch Hân nhìn đồng hồ rồi nói:

“Giờ tớ về trước nha, bên tớ còn việc cần hoàn thành nốt, mai mới rảnh đi cùng cậu.”

Hứa Dạng giọng khàn khàn phất tay:

“Lui xuống đi.”

“…Mai tớ lại qua, đêm nay ngủ sớm vào, đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”

Triệu Dịch Hân dặn dò rồi rời đi.

Sau khi cô ấy đi, Hứa Dạng ngẩn người một lúc rồi mới ổn định lại cảm xúc. Cô gọi cho chị Trần – cấp trên của mình, nói rằng có chuyện gia đình cần xin nghỉ hai tuần.

Chị Trần là phụ nữ trung niên khoảng hơn 40 tuổi, nghe vậy liền khó chịu ra mặt:

“Tôi nhớ cô mới xin nghỉ cả tháng đúng không? Vừa mới đi làm lại mấy ngày đã lại xin nghỉ, còn xin hai tuần. Hứa Dạng, đừng tưởng giám đốc thích cô thì cô muốn làm gì cũng được. Đây là công ty chứ không phải nhà cô. Làm được thì làm, không làm được thì nghỉ.”

Biết bản thân xin nghỉ hơi lâu, Hứa Dạng vốn đã nói chuyện rất mềm mỏng, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý bị từ chối sẽ viết đơn nghỉ việc. Nhưng không ngờ chị Trần lại nói năng khó nghe như vậy, còn ám chỉ cô có quan hệ mờ ám với giám đốc.

Cô lập tức cạn lời, giọng cũng lạnh xuống:

“Được thôi, tôi nộp đơn nghỉ việc ngay. Nhưng chị Trần, không phải ai cũng thích ăn đồ cho heo đâu.”

Chị Trần chưa hiểu:

“Cô nói gì?”

Hứa Dạng thản nhiên đáp:

“Thứ Sáu tuần trước, chị với giám đốc họ Vương ở sân thượng công ty, tôi thấy rồi.”

Chị Trần giật mình:

“Cô——”

“Chị yên tâm, ông già hói dâm dê đó không phải gu của tôi.”

Nói xong Hứa Dạng dập máy, không thèm quan tâm phản ứng bên kia. Dù gì nghỉ việc rồi cũng chẳng còn cơ hội gặp lại.

**

Sau khi gửi đơn xin nghỉ việc, trời cũng đã tối.

Hứa Dạng miễn cưỡng ăn vài miếng cơm rồi đi tắm và lên giường nghỉ.

Có lẽ do mang thai lại không ăn được gì, mấy hôm nay cô cứ thấy mệt mỏi rã rời. Vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, cô mơ thấy một đứa bé, nhìn không rõ mặt. Khi thì cười khúc khích gọi “Bé con yêu mẹ nhất”, lúc lại khóc thét “Mẹ đừng bỏ con”.

Giấc mơ khiến Hứa Dạng giật mình tỉnh dậy, rồi trằn trọc không ngủ lại được.

Quá đáng sợ. Một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp đại học như cô mà lại bị gọi là “mẹ”.

Điều kinh hoàng hơn là—trong mơ, cô không hề thấy sợ, thậm chí còn thấy rất vui.

…Không được, chỉ là mơ thôi, tất cả đều là mơ!

Hứa Dạng bật dậy, bình ổn lại tinh thần rồi bật đèn ngủ đầu giường, chuẩn bị xuống bếp uống nước trấn tĩnh.

Lúc đó đã hơn 1 giờ sáng, bên ngoài tối đen như mực, yên tĩnh đến rợn người. Cô ngáp dài bước ra phòng khách, vừa bật đèn liền choáng váng thấy… một cái lỗ.

Đúng vậy, một cái lỗ, mọc trên tường chỗ đặt tivi trong phòng khách.

Lỗ tròn, to cỡ chậu rửa mặt, bên trong tối om, nhưng lại lấp lánh ánh sáng bảy màu nhè nhẹ, vừa kỳ ảo vừa đáng sợ.

Hứa Dạng chết lặng nhìn cái lỗ, cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Cô vội véo má mình một cái.

Kết quả má đau điếng, còn cái lỗ thì vẫn còn nguyên.

Chưa hết—từ trong lỗ còn vọng ra tiếng sột soạt ngày càng lớn, rồi bất thình lình có thứ gì đó lao ra.

Hứa Dạng giật nảy mình. Khi nhận ra thứ đó là một con lợn rừng to béo sống sờ sờ, cô hoàn toàn chết lặng.

Lợn rừng…

Phòng khách nhà cô thế mà lại có một con lợn rừng sống thật sự.

“Aaa——!!!”

Tiếng hét kinh hoàng cuối cùng cũng bật ra. Hứa Dạng mặt mày tái mét, lùi lại mấy bước rồi ngồi sụp xuống đất.

May mà con lợn dường như cũng bị tiếng hét của cô dọa sợ, nó bối rối lùi về sau vài bước, không tiến đến gần cô.

Tuy nhiên, vì thân hình quá khổ, lại luống cuống nên nó vô tình húc đổ bàn trà và đèn đứng, tạo ra tiếng động lớn.

Tiếng động kéo Hứa Dạng thoát khỏi cơn sốc. Cô vội chạy về phòng định lấy điện thoại báo cảnh sát, nhưng đúng lúc đó, con lợn bỗng quay đầu nhìn cô.

“Vương hậu? Là vương hậu! Tôi tìm được vương hậu rồi!”

Ánh mắt nó lấp lánh vui sướng, rồi cái miệng dài ngoằng kia—thốt ra tiếng người.

Hứa Dạng: “…”

Vương... gì? Hậu… gì cơ?

Cô còn chưa kịp phản ứng, xung quanh con lợn đột nhiên bốc lên làn khói đen, chớp mắt nó đã biến thành một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, mặc đồ cổ trang màu nâu xám, tóc buộc hai chỏm.

Cậu bé đen nhẻm, mập mạp, mặt mũi ngây ngô, đôi mắt nhỏ xíu nhưng sáng rực rỡ.

“Vương hậu!”

Cậu nhóc vui mừng chạy lại gần, vừa gãi đầu vừa lí nhí xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi không cố ý làm loạn đâu! Tôi sẽ dọn dẹp ngay!”

Hứa Dạng không nói nổi câu nào. Mãi đến khi cậu bé dọn lại phòng khách như cũ, cô mới mềm nhũn chân ngồi bệt xuống đất.

“Vương hậu sao thế ạ?”

Thấy cô ngồi im không nhúc nhích, cậu bé nghiêng đầu thắc mắc, định chạy tới.

“Đừng lại gần!”

Hứa Dạng cuối cùng cũng phản ứng, hét toáng lên.

Cậu bé lập tức đứng yên.

Thấy đối phương nghe lời đến vậy, cô trố mắt nhìn cậu hồi lâu, rồi run run chỉ về phía cửa chính:

“Cậu… cậu đứng sang chỗ cửa kia đi.”

“Vâng ạ.”

Cậu bé hơi khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Hứa Dạng nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí:

“Ôm đầu ngồi xổm xuống, không có lệnh của tôi thì không được đứng lên.”

Cậu bé ngoan ngoãn làm theo.

Thấy cậu nghe lời đến vậy, Hứa Dạng cuối cùng cũng bớt sợ.

**

Năm phút sau, Hứa Dạng mặc đồ ngủ ngồi trên sofa, tay cầm dao bếp chỉ vào cậu bé đang ôm đầu ngồi xổm ở góc cửa, ánh mắt nghiêm túc:

“Tôi hỏi, cậu trả lời. Nếu không trả lời nghiêm túc hoặc dám nói dối, tôi lập tức báo cảnh sát giao cậu cho nhà nước xử lý.”

Cậu bé nghe không hiểu lắm câu sau, nhưng thấy mặt cô nghiêm túc quá thì cũng răm rắp gật đầu.

Hứa Dạng thầm thở phào, lưng cũng dần thả lỏng.

“Bây giờ, nói rõ thân phận của cậu. Cậu là… yêu quái sao? Cậu từ đâu đến? Tại sao lại xuất hiện trong nhà tôi giữa đêm thế này?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play