Ôn Lĩnh Tây biết chuyện của Từ Tĩnh Nhàn từ cảnh sát.

Khám nghiệm hiện trường cho thấy phòng tập múa ballet là hiện trường gây án đầu tiên, bên cạnh đó nhân viên công tác của phòng tập cũng đã chứng thực việc Từ Tĩnh Nhàn đã thuê phòng tập một mình vào đêm hôm trước, bà còn chào họ rồi nói sẽ ở lại rất muộn nữa.

Lúc đó Giang Diệu cũng có mặt.

Vì Từ Tĩnh Nhàn và chủ phòng tập là bạn cũ nên nhân viên để chìa khóa lại cho bà xong cũng rời khỏi.

Camera giám sát ghi lại trong suốt khoảng thời gian đó, không có ai ra vào phòng tập.

Cũng có nghĩa là suốt mười mấy tiếng đồng hồ tính từ lúc nhân viên công tác tan ca ra về cho đến sáng hôm sau phát hiện ra thi thể, chỉ có mình Giang Diệu ở bên cạnh Từ Tĩnh Nhàn.

Theo lý thì người mắc bệnh tâm thần Giang Diệu đây là kẻ tình nghi lớn nhất của vụ án.

“Hiện tại vẫn chưa thể nói rõ tình hình cụ thể. Trên người cậu ấy không có vết máu, đế giày cũng rất sạch. Hơn nữa với sức lực và thân hình đó, có lẽ không thể làm ra hành vi bạo lực tới mức này.”

Nữ cảnh sát đến điều tra vừa khéo là người quen của Ôn Lĩnh Tây, năm ấy họ cùng tham dự và vụ án mất tích của Giang Diệu — Cũng là nữ cảnh sát này đã tận tay giao Giang Diệu vào tay vị chuyên gia khoa tâm thần này.

Bởi vậy mối quan hệ giữa họ cũng khá thân thiết.

“Tôi không thể tiết lộ thêm nữa.” Nữ cảnh sát thở dài rồi cất sổ ghi chép vào: “Được rồi, cảm ơn anh đã hợp tác, tôi hỏi xong rồi.”

Ôn Lĩnh Tây gật đầu, tiễn cô ấy ra ngoài.

“Giờ em ấy đang ở đâu?” Ôn Lĩnh Tây hỏi: “Tôi có thể đến thăm em ấy không?”

“E là không được.” Nữ cảnh sát thở dài lắc đầu: “Vẫn chưa kết thúc công tác điều tra cậu ấy... Vụ án này rất kỳ lạ, lãnh đạo cực kỳ quan tâm.”

“Hiểu mà.” Ôn Lĩnh Tây gật đầu: “Vậy bố của em ấy đâu?”

“Đã liên lạc rồi, đang trên đường trở về từ nước ngoài.” Nữ cảnh sát lại thở dài: “Giáo sư Giang cũng khổ lắm, nghe nói ông ấy đột ngột nhận được tin dữ ngay trên đại hội học thuật, sau đó hoàn toàn chết lặng...”

Ôn Lĩnh Tây có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó.

Sau khi tiễn nữ cảnh sát về, mọi người trong Trung tâm Chăm sóc Sức khỏe Tinh thần ùa tới hỏi thăm anh ấy để hóng chuyện.

Ôn Lĩnh Tây lắc đầu, nói không có gì.

Chuyện vẫn chưa sáng tỏ, anh ấy không muốn kéo thêm dư luận bàn tán.

Hai ngày tiếp theo, Giang Diệu ở lại đội điều tra hình sự.

Không phải do cảnh sát thẩm vấn cậu lâu vậy mà là vì người thân trực hệ của Giang Diệu không có ở nhà, tình huống của cậu lại đặc biệt nên mãi đến khi Giang Nhất Hoán bố của Giang Diệu đích thân đến đón, đội điều tra hình sự mới cho cậu về.

Đương nhiên họ cũng chẳng hỏi được gì, Giang Diệu ngu ngơ chẳng biết gì về chuyện đêm đó vì cậu đi ngủ rất sớm.

Hôm ấy, đột nhiên mẹ quyết định đến phòng tập múa của bạn cũ để luyện múa. Nghe nói là để chuẩn bị làm huấn luyện viên cho đội tuyển cấp tỉnh.

Giang Diệu ở bên cạnh chiêm ngưỡng điệu múa của mẹ, đến nay bà vẫn giữ được nền tảng vững chắc thuở còn là vũ công chính trong nhóm múa ballet khiến Giang Diệu xem say sưa không chớp mắt.

Tầm chín giờ tối hơn, Giang Diệu đã buồn ngủ nhưng mẹ vẫn chưa mệt chút nào, thế là bà đã bảo Giang Diệu ngủ trên băng ghế dài ở bên ngoài.

Dù sao cửa chính của phòng tập cũng đã đóng, chìa khóa nằm trong tay Từ Tĩnh Nhàn, bà không cần lo sẽ có người đi vào.

Giang Diệu đắp áo khoác của mẹ lên rồi yên tâm thiếp đi trên ghế dài.

Lúc tỉnh lại, cậu trông thấy phòng tập múa toàn là máu.

...

Lễ tiễn biệt được tổ chức vào hai ngày sau đó. ( truyện trên app t.y.t )

Giang Nhất Hoán là một học giả tỉ mỉ chu đáo, lúc làm học thuật như thế, lúc tổ chức tang lễ cho vợ cũng thế.

Người đàn ông ngoài bốn mươi này luôn chú trọng đến lễ nghi, dù suốt bốn mươi tám tiếng sau khi về nước chưa được chợp mắt, ông vẫn sắp xếp buổi lễ tiễn biệt hết sức kỹ càng, tất cả đều hoàn hảo hợp lý để vợ được thanh thản, xinh đẹp rực rỡ bước hết đoạn đường cuối cùng.

Không ai dám bàn tán suy luận về hung thủ của vụ án ly kỳ này tại buổi lễ tiễn biệt, ngay cả khi Giang Diệu cầm di ảnh của mẹ xuất hiện trước mặt mọi người.

Thế nhưng khi buổi lễ vừa kết thúc, sau khi khách viếng lần lượt rời khỏi sảnh, trong xe riêng của họ, trong cuộc chuyện trò trên bữa tiệc trà sau giờ cơm, mọi người đều không khỏi thấy tò mò, phấn khích bàn tán về chuyện này.

“Giang Diệu không biết gì thật sao? Cậu ta ở gần như thế mà không nghe thấy gì à?”

“Chắc cảnh sát đang che giấu manh mối nhỉ? Không phải trong phim trinh thám đều như thế sao, họ làm vậy để không cho hung thủ biết cảnh sát đã nắm được bao nhiêu thông tin, cũng nhằm tránh xuất hiện tội phạm bắt chước...”

“Nghe nói Giang Diệu có hai nhân cách tồn tại song song, mọi người thấy có khi nào là...”

“Hả? Thật à? Nhưng dù có hai nhân cách thì đó cũng là mẹ ruột của cậu ta mà...”

...

Dẫu vợ đã được chôn cất, nhưng trong nhà vẫn còn rất nhiều công việc phải xử lý.

Trên đường từ nghĩa trang về nhà, Giang Nhất Hoán vừa lái xe vừa nghĩ về những việc sắp phải làm.

Phải đón bố mẹ vợ về nhà sống chung, nhằm tránh việc hai người già quá đau buồn rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cũng phải nói chuyện, xin lỗi vì Từ Tĩnh Nhàn không thể đến dạy với bên đội tuyển trượt băng nghệ thuật cấp tỉnh, bên cạnh đó cũng cảm ơn đội tuyển đã cho bà cơ hội ấy.

Phải xác nhận thời gian tái khám của con trai, chắc là một tháng sau nhỉ? Nghe nói kết quả tái khám lần trước rất tốt. Giang Nhất Hoán còn nhớ như in nụ cười rạng rỡ của vợ khi kể chuyện đó cho ông nghe qua điện thoại.

Còn phải nói chuyện với người giúp việc, hình như người giúp việc cũng chịu đả kích rất nặng nên giờ không muốn tiếp tục làm ở nhà họ nữa. Ngặt nỗi lúc này mà đổi sang người giúp việc vừa mới vừa xa lạ, e là Giang Diệu sẽ không thích nghi nổi, nếu được, tốt nhất là thỏa thuận sao cho người giúp việc kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa.

... Ngoài ra, vẫn còn một chuyện.

Tuy không vội nhưng buộc phải làm.

“Còn nhớ xe của mẹ đỗ ở đâu không con?” Giang Nhất Hoán quay ra sau hỏi Giang Diệu ngồi ở ghế sau.

Giang Diệu nhìn ông, hàng mi như lông vũ khẽ chớp.

“Nhớ ạ.”

“Giỏi quá, vậy chúng ta đi lấy xe về cho mẹ nhé.”

Đêm ấy Từ Tĩnh Nhàn lái xe đi, đến nay chiếc xe hơi màu trắng ấy vẫn còn đỗ dưới hầm đỗ xe của phòng tập múa ballet.

Đi theo sự chỉ dẫn của Giang Diệu, Giang Nhất Hoán nhanh chóng tìm thấy xe của vợ dưới hầm đỗ xe rộng lớn ấy. Thân xe màu trắng sạch sẽ không dính bụi, khoang xe cũng ngăn nắp gọn gàng, còn thoang thoảng hương nước hoa thanh mát dịu nhẹ.

Vợ ông luôn rất thích trân trọng những đồ vật sử dụng hằng ngày, không phải vì giá cả mà đó là sự tôn trọng dành cho cuộc sống.

Sau khi ngồi vào xe, chuyện đầu tiên Giang Nhất Hoán làm là điều chỉnh ghế ngồi.

Lạch cạch, ông đẩy ghế về sau với biên độ lớn nhất.

Thân hình của ông lớn hơn vợ rất nhiều, dù sao vợ cũng là vũ công múa ballet, tuy đã về hưu nhưng bà vẫn duy trì tính tự kỷ luật nghiêm khắc, nhờ đó luôn giữ được vóc dáng hoàn hảo.

Còn ông, sau khi kết hôn là tự nhiên mập hẳn, sớm đã không còn là chàng thanh niên cao gầy thuở thiếu thời nữa.

Vợ luôn cười ông, con trai thì nói cũng được, trông bố mũm mĩm ngố ngố rất giống chó Saint Bernard.

Giang Nhất Hoán nghiêng người sang thắt dây an toàn cho con trai trên ghế phó lái.

Khác với lúc ngồi xe của bố, lúc ngồi trên xe mẹ Giang Diệu sẽ ngồi ở ghế phó lái chứ không ngồi ở ghế sau.

Vì Giang Nhất Hoán bộn bề công việc, bình thường vợ sẽ chở con trai đi nhiều hơn nên Giang Diệu quen ngồi ghế phó lái trên xe mẹ. Còn nếu ngồi xe của Giang Nhất Hoán thì Giang Diệu sẽ tự động ngồi ở ghế sau, dù sao chỉ cần có mặt Giang Nhất Hoán thì họ sẽ tập hợp đủ một nhà ba người đi chung với nhau.

Lạch cạch, đã thắt xong dây an toàn.

Giang Nhất Hoán hít sâu một hơi rồi khởi động xe chạy ra khỏi hầm đỗ xe.

Lúc chiếc xe chạy lên mặt đất, ánh chiều tà ngả bóng chiếu vào. Giang Diệu vô thức giơ tay lên che ánh nắng chiếu vào mắt mình.

Chiếc xe chạy được một đoạn thì dừng ở cửa chắn.

Đồng hồ tính phí bên rào chắn hiển thị phí đỗ xe đắt đỏ.

Tổng cộng hơn hai trăm.

“Sao lại đỗ lâu thế?!” Bảo vệ trong trạm thu phí vừa thấy phí đổ xe cao ngất ngưỡng trên máy tính phí thì lập tức nhíu mày, thò người ra khỏi khung cửa sổ gõ lên tấm bảng treo ngoài trạm thu phí nghiêm nghị trách mắng: “Không được gửi qua đêm! Bãi đỗ xe này không được gửi qua đêm! Chữ to thế mà vẫn không thấy à!”

“...”

Người đàn ông đôn hậu trên ghế lái vốn đã móc điện thoại ra định trả tiền, nghe lời quở trách của bảo vệ thì chợt mất kiểm soát cảm xúc.

Ông úp mặt lên vô lăng khóc lớn.

Giang Nhất Hoán là một người kiềm chế rất giỏi, xưa nay luôn không chịu bộc lộ cảm xúc trước người ngoài.

Lúc nhận tin dữ của vợ ngay đại hội học thuật ông không khóc, vội vội vàng vàng về nước đón con từ phòng thẩm vấn của đội điều tra hình sự cũng không khóc.

Ngay cả lúc bàn bạn với người trang điểm xác chết về cách chỉnh trang cho di thể người vợ chỉ còn lành lặn nửa thân trên ông cũng không khóc.

Ông cứ như một người sắt, dùng lớp vỏ sắt thép ấy bao bọc che đậy nỗi đau mất vợ.

Vì ông thấy đã làm đàn ông, làm bố, thì những trường hợp như thế này ông không có sự lựa chọn.

Ông buộc phải kiên cường.

Vậy mà giờ đây, bảo vệ của bãi đỗ xe chỉ hỏi một câu “Sao lại đỗ lâu như thế?”, bỗng dưng Giang nhất Hoán nát hết ruột gan.

Cảm xúc dồn nén lâu nay chợt vỡ òa như con đê vỡ bờ.

“... Này? Ông sao thế? Không phải chứ, chỉ vậy thôi mà ông khóc luôn hả? Đàn ông đàn an gì mà mới nói có mấy câu đã khóc rồi...” Bảo vệ thấy vậy cũng kinh ngạc, không ngờ một người đàn ông trưởng thành hơn bốn mươi tuổi đầu lại muốn khóc là khóc ngay như thế.

Người đàn ông úp mặt vào vô lăng khóc lóc đau thương, bờ vai rộng run rẩy nhưng tiếng khóc lại bị chôn vùi trong khuỷu tay, nặng nề uất nghẹn.

Giang Diệu trên ghế phó lái nhìn ông.

[Ông ấy rất đau buồn.]

Tiếng nói trong lòng chợt vang lên.

[Hãy vỗ lưng ông ấy đi.]

Giang Diệu rất nghe lời, cậu thò tay ra vỗ nhẹ lên tấm lưng của người đàn ông sụt sùi khóc lớn ấy.

Động tác của cậu quá khẽ khàng, như thể đang dùng phiến lá nhẹ nhàng vuốt ve chú sâu non.

Nhưng người đàn ông đang khóc lóc đau khổ lại cảm nhận được.

Giang Nhất Hoán chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ ngập tràn vẻ khó tin.

“Con ơi...?”

Giang Nhất Hoán không dám tin đứa con trai đã mắc bệnh tự kỷ hơn hai mươi năm, không thể giao tiếp với người bình thường của mình nay lại biết an ủi ông.

Giang Nhất Hoán không chịu nổi nữa, cuối cùng vị học giả luôn điềm tĩnh vững vàng này cũng cởi bỏ tất cả tự trọng và khắc chế, ôm chầm lấy con trai ngồi khóc thất thanh trong xe dưới ánh nhìn ngạc nhiên của bảo vệ trạm gác.

... Tiếng khóc rất vang dội.

Giang Diệu bị bố ôm chặt trong lòng, cảm giác trong tai toàn là tiếng khóc, ầm ĩ đến đau nhói.

Bảo vệ bất lực nhìn hai bố con, may mà hiện tại không phải giờ cao điểm của bãi đỗ xe nên cho xe của ông đỗ ở đây một lúc cũng không sao.

Nói ra thì...

Bảo vệ nhìn thời gian vào bãi của chiếc xe rồi chợt giật thót, bỗng dưng hiểu ra mọi chuyện.

Ông ấy thở dài, không hỏi thêm nữa mà quyết định tự thanh toán phí đỗ xe.

Sau đó kéo thanh chắn lên để họ rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play