Thịnh Quý phi xưa nay luôn bị Hoàng hậu chèn ép. Trước kia khi Tần vương Đề Kiêu không có ở kinh thành, nàng ta còn dám đến trước mặt Hoàng thượng khóc lóc than thở, cầu chút lợi lộc, sau đó lại quay sang hạ nhục Hoàng hậu.
Nhưng hiện tại, Thịnh Quý phi cũng không còn dám như vậy nữa. Đối mặt với lời mỉa mai ngấm ngầm của Hoàng hậu, nàng ta chỉ có thể nén giận, giả vờ như không nghe thấy.
Hoàng hậu thấy Thịnh Quý phi rụt rè, không dám hé lời, nhất thời cũng không tìm được chỗ nào để bắt bẻ. Trong mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo, nàng cúi đầu nhấp một ngụm trà, đè nén sự buồn bực trong lòng.
Không bao lâu, Thịnh Quý phi cùng Hiền Phi liền cáo lui, gần đây nàng ta càng không dám trêu chọc Hoàng hậu, nên rời đi từ rất sớm.
Diệp Ly Châu ngồi lại uống trà một lát, Đề Hoàng hậu cho đòi Thái y tới, cất giọng:“Gần đây thân thể bổn cung không khỏe, nhờ Thái y mới điều dưỡng vài ngày mới khá hơn đôi chút. Nghe nói ngươi bị phong hàn, vừa hay để Thái y bắt mạch.”
Diệp Ly Châu khẽ gật đầu.
Sau khi chẩn mạch xong, Đề Hoàng hậu hỏi:“Thế nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play