Ngày hôm sau, việc đầu tiên Diệp Gia Hữu làm sau khi tỉnh giấc, chính là cất tiếng gọi: “Châu Châu ơi.” 

Nha hoàn giật mình, vội bước tới che miệng cậu lại, khẽ giục: “Công tử chớ gọi loạn, tiểu thư vẫn còn đang nghỉ ngơi.” 

Diệp Gia Hữu ngồi dậy, để nha hoàn thay y phục, đoạn hỏi: “ Bây giờ là giờ nào rồi?” 

Nha hoàn cung kính đáp: “Giờ Mão ba khắc, nhà bếp đã dọn sẵn điểm tâm cho công tử. Mời công tử dùng chút gì rồi đến học đường.” 

Diệp Gia Hữu súc miệng rửa mặt,thay y phục xong sau đó ra gian ngoài dùng bữa. Trong lúc ăn vẫn luôn để tâm động tĩnh phía trong phòng. Mãi đến lúc gần dùng xong, mới nghe tiếng ma ma truyền ra từ trong rèm: “Tiểu thư đã tỉnh! Mau mang nước, mang thuốc vào! Thuốc nguội thì đặt qua một bên, bát mật chuẩn bị sẵn!” 

Mấy tiểu nha đầu vội vén màn, người dâng trà, kẻ bưng nước, kẻ dâng thuốc, lui tới tất bật không ngơi nghỉ. Diệp Gia Hữu ăn thêm mấy miếng, rồi bước vào trong phòng: “Châu Châu ơi!” 

Diệp Ly Châu khẽ cười: “Vào đi.” 

Nàng đã thay y phục chỉnh tề, gương mặt rửa sạch, đang ngồi trước gương đồng, để nha hoàn chải tóc. Váy gấm sắc củ sen ôn hòa, mái tóc đen như mực thả nhẹ xuống, mềm mại như tơ, chẳng hề rối loạn, càng tôn lên vẻ thanh thoát sạch sẽ. Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt chưa có sắc hồng, môi mỏng cũng nhợt nhạt, trông càng thêm yếu đuối mong manh. Diệp Gia Hữu đứng bên, cẩn thận căn dặn: “Châu Châu, lát nữa tỷ không cần đến thỉnh an Thái thái, hai vị di nương nhất định sẽ chủ động đến viện vấn an tỷ. Hai người ấy ăn nói chẳng kiêng dè, nếu lời nào khiến tỷ khó chịu, cứ để nhũ mẫu ra mặt giáo huấn, chớ nên hạ thủ quá nặng. Tỷ vừa hồi phủ, trong nhà không thể xảy chuyện chết người.” 

Nha hoàn đặt chiếc lược đàn hương xuống, dâng lên mấy cây trâm ngọc. Diệp Ly Châu tiện tay chỉ một cây, mỉm cười nói: “Tỷ nào phải người hung hăng, sao có thể hở chút là giáo huấn người ta chứ?” 

Diệp Gia Hữu đáp:“Ma ma tự biết nên làm gì. Dọa cho bọn họ biết sợ là được rồi. Châu Châu, đệ phải đến học đường đây, tối nhớ đợi đệ về ăn cơm, đệ dùng bữa tại viện của tỷ.”

Một nha đầu khác bưng thuốc tiến vào, ma ma tiến lên đón lấy, vừa định bón cho Diệp Ly Châu, lại thoáng liếc sang bát mật đặt kế bên, liền nhíu mày, nghiêm giọng quở trách: “Không phải mật cây đoạn, lại đi lấy mật hoa táo! Còn không mau lui xuống đổi đi!”

Nha đầu giật mình, vội vàng xoay người lui ra.
---

Tại một viện khác trong phủ, Ô thị đã sớm tỉnh dậy, lúc này đang thong thả dùng bữa sáng.
Nha đầu theo hầu là Hạnh Nhi hạ giọng nói:
“Giờ Mão cũng sắp qua, sao vẫn chưa thấy Đại tiểu thư tới thỉnh an? Tuy tiểu thư thân phận cao quý, nhưng chung quy gặp Thái thái mới là hợp lễ, chủ mẫu trong phủ, há lại để người khác quên đi bổn phận?”

Ô thị mỉm cười, thần sắc chẳng lấy làm để bụng: “Thân thể nàng yếu, lão gia lại thương yêu nàng quá mức, không tới thì thôi vậy.”

Hạnh Nhi lui ra dò xét tình hình, sau một khắc quay trở lại, Ô thị cũng vừa dùng xong điểm tâm.

Hạnh Nhi ngồi xuống bên Ô thị, vừa xoa bóp chân cho bà ta vừa nói: “Nàng không chịu tới, hẳn là muốn chúng ta đích thân tới thỉnh an nàng. Trên đời há lại có cái quy củ như vậy, thân làm mẫu thân mà phải đi thỉnh an con? Lương di nương với Chu di nương hớn hở kéo nhau đi, kết quả còn chưa kịp gặp mặt đã bị ma ma  bên người nàng ra mặt đuổi về rồi.”

Lần cuối Ô thị trông thấy Diệp Ly Châu, đã là chín năm về trước, khi ấy bà ta là thiếp thất.
Diệp Ly Châu thuở nhỏ đã mỹ lệ như tượng ngọc khắc tuyết nặn, thoạt nhìn yếu mềm, song tính tình điềm tĩnh, thông tuệ.

Giờ đã qua chừng ấy năm trôi qua, không rõ tiểu cô nương năm ấy, nay đã ra sao.

Ô thị ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn nói: “Chút nữa ta sẽ đích thân đi thăm nàng, sai nhà bếp chuẩn bị đôi món điểm tâm tinh xảo mang theo.”

Hạnh Nhi bĩu môi, bất mãn nói: “Dựa vào đâu chứ? Lão gia cưng chiều nàng, người cũng phải hạ mình. Nàng tất nhiên sẽ chẳng để chúng ta vào mắt, sớm muộn gì cũng chèn ép cho bằng được, sau này chỉ e chẳng dung nổi chúng ta trong phủ.”

Hạnh Nhi là tâm phúc mà Ô thị tín nhiệm nhất, lời nói chẳng kiêng dè điều gì. Ô thị vuốt nhẹ chiếc nhẫn bảo thạch lục sắc trên tay, giọng chậm rãi: “Tính toán làm gì với kẻ đã đặt nửa chân vào quan tài?”

……..

Diệp Gia Hữu bước vào học đường, phu tử còn chưa đến. Hai tên sai vặt theo hầu đặt sách bút xuống, rót sẵn một chén trà thơm đặt trên bàn cho công tử. 

Thế tử Trần Vương – Đào Hãn Văn – đã tới từ sớm. Trong tay phe phẩy cây quạt, hắn ngồi xuống bên cạnh Gia Hữu, lên tiếng hỏi: “Gia Hữu, thế nào rồi? Đã gặp tỷ tỷ ngươi chưa? Tỷ ấy có đồng ý ra ngoài dạo một chút không?” 

Diệp Gia Hữu nhấc chân gác lên bàn, vẻ mặt lười biếng: “Mấy ngày nay tỷ ta đang uống thuốc, chẳng thể ra gió, lại càng chẳng được phơi nắng. Phụ thân ta còn đặc biệt cho người dựng một khu vườn lớn ở ngoài thành, để sau này tỷ ta có thể tránh nóng. Ngươi xem thời tiết này đi, trong phòng đặt hai thùng băng mà vẫn hầm hập, ra ngoài xem hoa rơi gì chứ, nghĩ thôi đã muốn sốt.” 

Đào Hãn Văn “chậc” một tiếng: “Ngươi thật chẳng có nghĩa khí chút nào.” 

Diệp Gia Hữu bực mình: “Cút! Nếu ta không có nghĩa khí, lần sau thi đừng có bám lấy ta nhờ ta viết Tứ lục văn.” 

Đào Hãn Văn lập tức nhận sai: “ Đừng đừng, ta chỉ tiện miệng nói thế, huynh đệ tốt, ta nhận sai còn chưa được ?” 

Trần Vương trong triều là người giữ lập trường trung lập, không dựa vào Thái Tử, cũng chẳng theo Nhị hoàng tử. 

Khi xưa, Hiền phi – muội muội ruột của Trần Vương – nhập cung chưa đầy hai năm đã mang thai, chẳng may bị người hại mà sinh non, từ đó chẳng còn cơ hội hoài thai lần nữa. 

Đào Hãn Văn là đích trưởng tử của Trần Vương, nhưng trong Đào gia thế hiển hách, hẳn còn có mấy vị biểu huynh, chỉ e tám phần là hắn đang tính chuyện mai mối cho biểu huynh của hắn. 

Diệp Gia Hữu dứt khoát nói thẳng:“Nếu coi ta là huynh đệ, thì dứt khoát mà nói. A tỷ ta là tỷ tỷ ruột của ta. Dù là Thái Tử để mắt đến, ta cũng chẳng vui lòng. Mẹ nó chứ, có ai lại mong người khác dòm ngó tỷ tỷ nhà mình? Hãn Văn, nếu ngươi chỉ muốn hỏi thăm, thì được. Còn nếu có ý khác, ta nói rõ trước. Tỷ ta thân thể không tốt. Gả cho ai cũng vậy, nếu người đó dám nạp thiếp hay nuôi ngoại thất, chưa cần phụ thân ta ra mặt, ta là người đầu tiên lấy mạng hắn.” 

Lời vừa dứt, sắc mặt Đào Hãn Văn trầm xuống, trong lòng cũng nguội đi quá nửa: “Nam tử tam thê tứ thiếp, chẳng phải đạo lý xưa nay đều thế? Huống chi nhà ta gia thế hiển hách, nam nhân nào chẳng có thông phòng? Ngay cả Phò mã của công chúa Hồ Dương còn nuôi đến bốn phòng thiếp thất trong phủ đấy. Phụ thân ngươi cũng đâu phải chỉ có một thê. Vì cớ gì đến phiên tỷ tỷ ngươi, lại cứ nhất định phải ép người ta cả đời chỉ cưới một mình nàng?”

“Nhà ta xưa nay vẫn như thế. Ta cùng phụ thân, vốn dĩ đã quen làm theo ý mình.” 

Đến công chúa còn chẳng vội bàn chuyện hôn sự, huống chi nữ nhi Thừa tướng - há lại phải hấp tấp. Diệp Gia Hữu tự mình hiểu rõ: chớ nói tỷ tỷ hắn dung nhan như tiên nữ hạ phàm, cho dù có xấu như dạ xoa, thiên hạ cũng sẽ có kẻ giẫm đạp nhau mà tới cầu thân. Nữ nhân xinh đẹp thì nhiều vô kể, nhưng nữ nhi của Diệp Phụ An chỉ có một mà thôi.

“Đám biểu huynh nhà ngươi, kẻ thì ham mê nam sắc, kẻ lại lui tới thanh lâu. Thật tình mà nói, may mắn là ta coi ngươi như huynh đệ, nếu đổi lại là người khác tới dò xét, ta đã chẳng nể mặt, cũng chẳng buồn nhiều lời.”

Đào Hãn Văn không cùng hắn so đo câu chữ, nếu Diệp Gia Hữu không xem hắn là huynh đệ, đã sớm lướt qua chuyện này bằng một nụ cười, chẳng thèm lắm lời như vậy.

Đào Hãn Văn thoáng ngập ngừng: “Ngươi vừa nhắc đến Thái tử. Nói thật lòng, Gia Hữu, Thái tử cùng tỷ tỷ ngươi, e rằng thật sự có duyên phận. Hôm qua ta vào cung, trước khi ngủ nửa canh, có cùng cô cô tới yết kiến Hoàng hậu. Ý tứ Hoàng hậu cho thấy, hôm nay Thái tử và Tần Vương sẽ đến quý phủ. Tần Vương hình như có ý chen tay vào hôn sự Thái tử. Nếu tỷ ngươi thật sự nhập Đông cung, được Tần Vương nâng đỡ, e rằng quý phủ chẳng còn khả năng can thiệp chuyện Thái tử nạp thiếp.”

 “Hôm nay Tần Vương và Thái tử sẽ đến phủ ta thật sao?” Diệp Gia Hữu giật mình, không ngờ bọn họ hành động nhanh đến thế.
Hắn định lẻn về nhà xem tình hình, nhưng tiếng chuông vang lên, bạn cùng bàn – cháu đích tôn của Đôn Quốc công – thân hình núc ních nghiêng ngả chạy vào lớp, phu tử cũng vuốt râu bước vào.

Diệp Gia Hữu chỉ đành nhẫn nhịn bỏ qua.


---

Quả nhiên, Thái tử Triệu Quân cùng Tần Vương đích thân tới Diệp phủ.

Triệu Quân nghe nói, Diệp Phụ An đã đưa nữ nhi trở về. Đề Kiêu có ý muốn lôi kéo Diệp gia, rất có thể định để hắn cưới nữ nhi Diệp gia.

Triệu Quân hiểu, hôn sự của hắn sớm muộn cũng là hôn nhân củng cố thế cục, chẳng thể tùy ý chọn lựa.
Diệp nữ là người thế nào, hắn chẳng bận tâm. Dung mạo xinh đẹp hay xấu xí, tính tình dịu dàng hay cay độc, chỉ cần là nữ nhi Diệp Phụ An thương yêu, vậy là đủ.
Chỉ là trên đường đi, Đề Kiêu trầm mặc, chưa hề hé môi một lời.

Triệu Quân không khỏi liên tục quan sát Đề Kiêu.

Đề Kiêu ngồi một bên, tay cầm chén rượu men lam, dung mạo tuấn tú lạnh lùng, lúc nào cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng giờ khắc này, vì đang trầm tư mà thần sắc y trở nên dịu đi mấy phần.

Triệu Quân chẳng rõ đến tột cùng Đè Kiêu đang nghĩ gì.

Mãi đến khi xe ngựa sắp tới phủ Thừa tướng, hắn mới thấp giọng gọi: “Cữu cữu!”

Đề Kiêu liếc mắt, giọng nhàn nhạt: “Hửm?”

Triệu Quân nói: “Nghe nói Diệp nữ thân thể yếu nhược.

Hôm ấy ở tiền điện, bệ hạ có ý định để Triệu Dật cưới nàng. Theo lời Diệp Phụ An, Diệp nữ không thể chịu bất cứ ủy khuất nào… Nếu nàng vào Đông cung, chưa được mấy ngày đã bệnh mất, Diệp Phụ An có khi sẽ sinh hận với chúng ta.”

Đề Kiêu đảo mắt đánh giá hắn từ đầu đến chân, lạnh nhạt hỏi: “Vì sao cháu muốn để Diệp nữ vào Đông cung?”

Triệu Quân sửng sốt: “???”

“Cữu cữu, chẳng phải là ý của người sao?”

Đề Kiêu hừ lạnh một tiếng: “Ý của ta? Ta từng bảo cháu cưới nàng lúc nào?”

Triệu Quân nói: “Hôm kia người uống rượu với Diệp Phụ An, hôm qua lại ban cho Diệp Gia Hữu một chuỗi trân châu. Đột nhiên thân thiện như vậy, ai cũng nghĩ cữu cữu là muốn tác thành hôn sự này. Nay người lại  bảo không phải… chẳng lẽ chỉ là đơn thuần lấy lòng?”

Đề Kiêu nhắm mắt lại giọng nhàn nhạt: “Không phải đơn thuần. Nhưng Diệp Nữ chẳng can hệ gì đến cháu, đừng mơ tưởng tới nàng.”

Triệu Quân từ đầu đến cuối còn chưa từng gặp mặt Diệp Ly Châu, sao có thể nảy sinh tình ý gì với nàng? Chỉ nghe nói thân thể nàng không tốt. 

Mà hắn thì không thích kiểu nữ tử ốm yếu. Hắn thích người đầy đặn, có dáng có da có thịt. Có điều… thái độ của Tần Vương đúng là quá kỳ lạ. 

Hai mắt Triệu Quân sáng rỡ, nhỏ giọng hỏi: “Cữu cữu đối với Diệp cô nương, có phải có tâm tư với nàng?” 

Dù gì cũng là vãn bối, lại biết Diệp Ly Châu còn nhỏ hơn mình, Triệu Quân thoáng ngờ vực, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút không ổn. Đề Kiêu ho khẽ, giọng hờ hững: “Không có.” 

Triệu Quân vừa nghe, liền an tâm hơn. Hắn thích kiểu mỹ nhân khỏe mạnh, nên cũng mặc định rằng khẩu vị cậu mình cũng giống vậy. 

Nói thật, một thiếu nữ ốm yếu như cọng bún đứng bên cạnh Tần Vương cao lớn như một ngọn núi, nghĩ thôi cũng thấy… đau mắt. 

Đề Kiêu bấy lâu nay không gần nữ sắc, bên người chưa từng có bóng dáng nữ nhân nào thật sự bước vào được. Diệp cô nương thì sống nơi cửa Phật, chưa từng tiếp xúc Đề Kiêu. 

Triệu Quân nghĩ, cậu mình chắc không có ý dùng chuyện kết thân để kéo gần Diệp Phụ An, sợ bị hiểu lầm nên dứt khoát không cho bản thân và Diệp cô nương có bất cứ liên quan gì. Nghĩ vậy, hắn cũng không suy đoán lung tung nữa. Lúc này, Đề Kiêu đột nhiên hỏi: “Quân Nhi, cháu thấy thiếu nữ có thích nam nhân lớn tuổi không?” 

Triệu Quân hơi sững người: “Hử? Cái này…” 

Đề Kiêu chỉ mới hơn hai mươi, không phải là già, nhưng nếu so với Diệp cô nương vừa mới đến tuổi cập kê, thì đúng là lớn hơn thật. 

Bị hỏi chuyện như vậy, Triệu Quân hơi ngơ ngác, khóe miệng khẽ giật, rồi đáp: “Còn phải xem là lớn hơn bao nhiêu. Nếu như Lưu thái phó kia, tuổi đã bảy tám mươi, lưng còng răng rụng, nét mặt héo úa, cháu nhìn còn thấy ngán, huống chi là nữ nhi nhà lành? Nhưng nếu là cữu cữu —— nam tử tráng niên, chính trực đường hoàng, quyền cao chức trọng, dung mạo sánh Phan An, tài hoa hơn Tống Ngọc, vậy thì chẳng chỉ thiếu nữ, e là ngay cả nữ nhân đã có chồng cũng khó mà không xiêu lòng.”

Tác giả nói suy nghĩ của mình: 

Đề Kiêu: Được rồi, ta hiểu rồi, Châu Châu thích ta. Nàng đã thích, thì ta nhất định phải cưới nàng. 

Diệp Phụ An: Hoang đường! Ngươi và nữ nhi của ta  đến nửa lời cũng chưa từng nói với nhau! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play