Suối nước nóng trên núi là suối lộ thiên.
Khi hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần trở nên mờ ảo. Diệp Ly Châu cúi đầu, làn da trắng muốt nơi gò má như được ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua, sáng trong như ngọc.
Nàng đẹp đến mê mị. Dung nhan quá đỗi hoàn mỹ, tựa như một bức họa chứ chẳng giống người thật. Lại yếu ớt đến mức không chịu nổi tổn thương, không thể thấy máu, không thể bị ức hiếp chỉ cần chịu chút đối xử không tốt đã như bị thương.
Bởi vậy, dù Đề Kiêu biết nàng có chút hư hỏng, thậm chí khi hay tin nàng ăn sạch mình rồi chùi mép, phủi tay không chịu trách nhiệm, thì hắn vẫn chẳng nỡ làm nàng tổn thương dù chỉ nửa phần.
Diệp Ly Châu tựa lưng vào vách đá thô ráp. Nàng vận áo lụa đỏ tươi, lớp vải mỏng ôm sát cơ thể, tôn lên làn da trắng nõn mờ mờ ảo ảo dưới làn nước.
Ngâm mình trong suối, nàng thấy khoan khoái. Nàng bơi một vòng rồi vuốt mặt, mỉm cười:“Quả thật chẳng lạnh chút nào. Điện hạ, sao chàng không xuống nước?”
Đề Kiêu vẫn ăn vận chỉnh tề, đứng trên bờ, từ trên cao nhìn xuống nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT