Vọng Xuân viên là hành cung mà Hoàng đế từng xây riêng cho Triệu Quý phi, tọa lạc nơi ngoại ô phía tây kinh thành. Ban đầu, hai người một năm có quá nửa thời gian ở đây. Vài năm gần đây, thân thể Hoàng đế suy yếu, lười di chuyển, chẳng còn rời cung nữa.
Tam hoàng tử yêu thích sách vở, xin được Vọng Xuân viên từ Hoàng đế, dời khỏi hoàng cung mà ở đó, tựa như cá gặp nước, càng ngày càng đắm chìm, đến mức một mình đọc sách cũng thấy chưa đủ, nay còn muốn tổ chức một buổi văn hội.
Trong ngự hoa viên hoàng cung giữa mùa xuân, muôn hoa đua nở. Giữa hoa viên là một đình nhỏ, bốn phía buông rèm lụa mỏng, bên trong lờ mờ hiện ra bóng người đang nằm nghiêng. Một nhóm thái giám cùng các vũ cơ ôm đàn cầm đủ loại đang lui sang một bên, rõ ràng bị gián đoạn buổi nhạc vũ.
Người có thể làm gián đoạn buổi thưởng nhạc của Hoàng đế cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, trừ Quý phi và Thái tử, chỉ còn Tam hoàng tử.
“Phụ hoàng, nhi thần đã nghĩ xong rồi, đến lúc đó phần thưởng phải thật đặc biệt.”
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, nước da hơi tái nhợt, tóc búi tùy tiện chỉ cắm một cây trâm gỗ, y phục rộng thùng thình tựa như khoác vội lên mà chạy đến. Nhưng khi nói đến đây, hắn vung tay phấn chấn, tinh thần hăng hái.
“Thưởng bạc thưởng châu báu thì không ổn, thưởng trân phẩm bản quý hiếm đi, hoặc là… thưởng một bức thư pháp phụ hoàng tự tay viết nhé?”
Trong đình, Hoàng đế tưởng như đã ngủ, liền hừ một tiếng: “Ngươi mở văn hội, vì sao lại bắt trẫm thưởng?”
Tam hoàng tử cười hì hì: “Đương nhiên là vì phụ hoàng tài học hơn người mà.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT