Nói là trông Cố Tấn Thành ngủ trưa, nhưng người thật sự ngủ say ngọt ngào lại là Cố Văn Việt. Trong mơ giống như ngâm mình trong mật, cả người nhẹ lâng lâng, cứ như đang trôi giữa dòng đường ngọt lịm.
Tỉnh lại rồi, Cố Văn Việt có cảm giác như hôm nay dài không thấy điểm cuối, cứ như cả một đời một kiếp bị kéo dãn ra mãi không dứt.
Nhưng mà, mỗi lần tỉnh lại đều nằm gọn trong vòng tay Cố Tấn Thành, cảm giác thật sự quá tuyệt vời. Tuyệt đến mức khiến cậu như một con thú nhỏ không chịu yên, cứ cọ qua cọ lại trong lòng hắn, miệng phát ra tiếng hừ nho nhỏ ngây ngô đáng yêu.
Cố Tấn Thành cúi xuống hôn lên tóc mai cậu: “Tỉnh rồi à?”
“Không phải là anh không ngủ đấy chứ?” Cố Văn Việt lười biếng mở mắt, nhìn khuôn mặt mê người, tuấn tú của hắn, không kìm được đưa ngón tay chọc nhẹ lên cằm hắn mấy cái.
“Ngủ rồi mà.” Cố Tấn Thành đưa tay vuốt ve mái tóc rối bời của cậu, nhẹ nhàng chải cho ngay ngắn, còn vén luôn tóc mái lên, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi và ngũ quan tuấn tú.
—— Dù có nhìn vạn lần cũng không chán, chỉ mong mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn nụ cười tươi tỉnh của cậu khi tỉnh dậy trong vòng tay mình, cái kiểu nụ cười đầy thỏa mãn ấy, cùng ánh mắt chan chứa sự tin cậy dành cho mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT