Cố Văn Việt hơi hé miệng, cắn lên vai hắn một cái, đến khi nghe hắn “Tê” một tiếng, hít vào ngụm khí lạnh mới chịu buông ra.
Lờ mờ buồn ngủ, cậu nghĩ, hôm nay coi như xong đời thật rồi.
Mặt mũi Cố Văn Việt từ trong ra ngoài đều bị mất sạch.
Về sau còn biết sống sao đây?
Đám người hầu nhìn cậu kiểu gì bây giờ?
Giữa lúc mông lung, Cố Văn Việt lẩm bẩm: “Cứ bảo em bị sốt đi, không dậy nổi.”
Y như một đứa trẻ con, bướng bỉnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT