Tối hôm đó, sau khi kết thúc một ngày dài, Thiên An Lạc thong thả bước đến giường của Đường Tam. Trên giường, Đường Tam đã nằm sẵn, nhưng ánh mắt hắn không rời khỏi Thiên An Lạc khi cậu leo lên.
Đôi mắt màu đen nhánh của Đường Tam dường như có chút rối loạn, ánh nhìn hơi chằm chằm nhưng nhanh chóng trốn tránh mỗi khi Thiên An Lạc bắt gặp. Khuôn mặt hắn thoáng hiện nét lúng túng, hơi ửng đỏ, mang theo cảm giác không quen thuộc rõ rệt.
Từ bé đến lớn, Đường Tam đã quen với việc ngủ một mình trong không gian riêng. Đây là lần đầu tiên hắn phải chia sẻ chiếc giường của mình với người khác, khiến lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Thiên An Lạc nghiêng người, đặt đầu lên gối, gương mặt điềm tĩnh như chẳng có gì đặc biệt. Nhìn bộ dáng tự nhiên của cậu, Đường Tam bỗng có chút lúng túng hơn, bàn tay vô thức kéo góc chăn, giữ lấy khoảng trống bên mình như muốn tạo một ranh giới nhỏ.
Nhưng Thiên An Lạc dường như không để ý đến sự gượng gạo của Đường Tam, thậm chí còn khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý trêu chọc: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Không lẽ sợ ta giành hết chỗ ngủ của ngươi sao?”
Đường Tam giật mình, vội vàng quay mặt đi, giọng trầm thấp đáp lại: “Không có... Ta chỉ... chưa quen thôi.”
Thiên An Lạc nhắm mắt, khẽ cười một tiếng đầy ý nhị: “Vậy thì ngủ đi, quen dần là được mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play