Bên ngoài cửa sổ, bầu trời chuyển dần sang sắc tím nhạt, những tia nắng cuối cùng dần tắt lịm. Quang Diệu liếc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, định rời đi. Nhưng khi cô vừa quay người, một bàn tay nhỏ nhắn nhưng rắn rỏi nắm lấy cổ tay cô.
Thiên An Lạc ngước lên, ánh mắt long lanh đầy vẻ ngây thơ, như một chú cún con đáng thương. Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa chút gì đó khiến người ta không thể từ chối: “Ngươi có coi ta là bạn không?”
Quang Diệu khựng lại, ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột và ánh mắt của cậu. Cô mím môi rồi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Đương nhiên rồi, ta coi ngươi là bạn thân nhất của ta mà.”
Thiên An Lạc nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt thoáng chút giảo hoạt. Cậu kéo nhẹ Quang Diệu lại gần hơn, ghé sát tai cô thì thầm điều gì đó.
Vừa dứt lời, nét mặt Quang Diệu lập tức thay đổi. Đôi mắt cô lạnh đi, ánh nhìn trở nên sắc bén như lưỡi dao. Giọng cô cứng rắn, dứt khoát: “Không được.”
Thiên An Lạc vẫn giữ vẻ mặt đáng thương, nhưng ánh mắt lóe lên chút tinh quái, như thể đã lường trước phản ứng của cô. “Ngươi thật sự không giúp ta được sao?”
“Không phải ta không muốn giúp.” Quang Diệu hít sâu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu. “Nhưng chuyện này nếu bị gia gia ngươi phát hiện thì kết cục của ta với ngươi không xong đâu. Ngươi biết rõ mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT