Thiên An Lạc thoáng mở mắt, lơ mơ đáp:
“Lạ thì lạ, nhưng dù sao ta cũng có làm được gì đâu. Đợi gặp người rồi hẵng nói.”
Câu trả lời hời hợt của em trai khiến Thiên Nhận Tuyết càng thêm nôn nóng. Cô kéo chăn của Thiên An Lạc ra, ép cậu ngồi dậy, giọng vừa nghiêm túc vừa lo lắng:
“Đệ không hiểu đâu, ta rất muốn mẫu thân chấp nhận chúng ta. Nếu hôm nay thất bại... ta sợ người sẽ càng ghét chúng ta hơn. Lần này ta nhất định phải cố gắng!”
Thiên An Lạc bị kéo dậy, cả người lảo đảo. Cậu vò đầu, nhìn chị gái mình với ánh mắt bất lực:
“Tỷ, tỷ lo lắng quá rồi. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên đi. Mẫu thân không thích chúng ta, thì ta cũng đâu thay đổi được trong một sớm một chiều. Quan trọng là chúng ta sống tốt, đúng không?”
Thiên Nhận Tuyết lặng đi một chút. Dù em trai mình nói có lý, nhưng cô không muốn chấp nhận sự thật rằng mẫu thân của họ, người mà cô luôn ngưỡng mộ, lại không dành tình cảm nào cho họ. Cô thở dài, mắt nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang rọi sáng căn phòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play