Ba người im lặng chờ đợi vài phút, sau đó giọng nữ du dương kia lại vang lên.

[Ting ~ Chúc mừng bạn đã đến đại sảnh tầng một trong vòng 15 phút, hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo là 3 phút thời gian dọn dẹp.]

Thời gian dọn dẹp? Kỷ Vô Hoan đang thấy kỳ lạ, đột nhiên thấy Nhiếp Uyên ngẩng đầu, hai mắt co lại, chăm chú nhìn lên trần nhà, anh kỳ lạ hỏi: "Sao vậy?"

"Cậu bị điếc à?"

Kỷ Vô Hoan nhìn lên theo ngón tay anh, vừa mới ngẩng đầu: "Đệt!" Không vì gì khác, vừa ngẩng đầu lên, mắt cậu lại bị cát bay vào.

Đúng là họa vô đơn chí! Nước mắt vừa mới ngừng lại đã ứa ra.

Cậu vừa cúi đầu dụi mắt, liền nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.

"Vù vù vù ——"

"Máy hút bụi?"

Âm thanh phát ra từ trên lầu, từ xa đến gần, chói tai nhức óc, càng lúc càng lớn.

Âm thanh này kéo dài một lúc lâu, ban đầu thì không có gì, nhưng vài giây sau, âm thanh đột ngột thay đổi, trở nên giật cục, như thể hút phải thứ gì đó rồi bị mắc kẹt, đồng thời, trong tiếng máy móc đứt quãng còn lẫn lộn tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi!

Khả năng cách âm ở đây vốn dĩ không tệ, nhưng âm thanh này lại dễ dàng xuyên qua sàn nhà, vang vọng trong đại sảnh trống trải, như thể giữa bọn họ chỉ cách một lớp xốp mỏng, truyền rõ ràng vào tai từng người.

"A a a a a —— Quái vật! Có quái vật! Cứu mạng với —— Cứu mạng với!"

Người đàn ông kêu la thảm thiết, như thể đang phải chịu đựng nỗi đau to lớn, nhưng mặc cho anh ta giãy giụa thế nào, tiếng máy móc vẫn không ngừng lại, cuối cùng âm thanh mắc kẹt kia "bụp" một tiếng rồi trở nên trôi chảy.

Tiếp theo đó, âm thanh tuyệt vọng thê lương kia lại đột ngột cao vút lên một bậc!

Không cần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng địa ngục, khiến Kỷ Vô Hoan nổi da gà.

"Cộc cộc cộc cộc cộc!"

Như thể có người nằm trên mặt đất, đang dùng tay liều mạng đập xuống sàn, hai tay vừa lăn vừa bò về phía trước, từ trên đỉnh đầu đến khu vực cầu thang.

"Thịch thịch thịch" vài tiếng, một người đàn ông ngã ra chỗ cầu thang.

Chính xác hơn là nửa người đàn ông!

Nửa thân dưới của người đàn ông này bị thứ gì đó trực tiếp chặt đứt, không, phải nói là bị nghiền nát một cách thô bạo, "nghiền" rất không chỉnh tề, máu và nội tạng nhỏ tong tỏng rơi vãi đầy đất.

Người đàn ông toàn thân là máu, từ trên cầu thang lăn lông lốc xuống, vừa nhìn thấy người liền lộ vẻ mừng rỡ, như thể nhìn thấy tia hy vọng, liều mạng vung cánh tay, nhìn ba người Kỷ Vô Hoan, lớn tiếng cầu cứu: "Cứu mạng!! Cứu mạng!! Có quái vật! Cầu xin các người cứu tôi với!"

Nhưng dường như vận mệnh không cho anh ta cơ hội này, giây tiếp theo, âm thanh "vù vù vù" kia lại xuất hiện, tựa như tiếng quỷ dữ đòi mạng.

Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông bỗng chốc cao vút: "Á a a a a, buông tôi ra!! Buông tôi ra!"

Những ngón tay dính máu liều mạng bám vào thảm và mép cầu thang, muốn thoát khỏi lực hút mạnh mẽ phía sau, trốn khỏi tiếng ù ù to lớn, khi tay của Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên đưa ra thì đồng thời vồ hụt.

Tiếng ù ù đột ngột dừng lại, đồng thời biến mất còn có tiếng kêu thảm thiết của người kia.

Kỷ Vô Hoan suýt chút nữa không giữ được thân mình mà ngã vào cầu thang, vẫn là Nhiếp Uyên kéo cậu một cái, bọn họ nhìn về phía cầu thang tối đen, ngoại trừ vệt máu trên mặt đất, vậy mà chẳng còn gì cả.

Khi thanh niên định đứng dậy, dư quang bên mắt phải đột nhiên liếc thấy một khuôn mặt xám trắng.

Đó là một người phụ nữ không có tóc và miệng.

Cần cổ vặn vẹo, nằm trên tay vịn cầu thang với tư thế kỳ dị, đôi mắt kia không có con ngươi, xám trắng tái mét, nhìn mọi người với ánh mắt không mấy thiện ý.

Nhưng khi ánh mắt chạm nhau,

Ả ta lại đang cười!

Kỷ Vô Hoan chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt, một luồng khí lạnh theo sống lưng bò lên.

Giờ khắc này cuối cùng cậu cũng hiểu được nỗi sợ hãi trong mắt Lâm Cương đại diện cho điều gì!

Kỷ Vô Hoan đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lại lần nữa, người phụ nữ có khuôn mặt trắng bệch kia đã biến mất.

Tựa như ảo giác, chỉ có vũng máu lớn chói mắt trên sàn nhà và mùi tanh nồng trong không khí chứng minh tất cả những gì vừa xảy ra đều là thật.

Kỷ Vô Hoan đột nhiên vươn tay, bất ngờ nắm lấy cổ tay Nhiếp Uyên, khi Nhiếp Uyên còn chưa kịp phản ứng liền xắn tay áo anh lên, véo mạnh một cái.

Đối diện với ánh mắt giận dữ của người đàn ông, cậu chớp chớp mắt, trong mắt lóe lên vẻ đáng thương, chăm chú nhìn Nhiếp Uyên, khẽ cắn môi, cố ý hạ thấp giọng quan tâm hỏi.

"Viên Viên, đau không?"

"..."

Thấy Nhiếp Uyên rùng mình một cái, giống như trốn tránh mà nhanh chóng rút tay về, Kỷ Vô Hoan vỗ vỗ ngực, giọng điệu trong một giây khôi phục bình thường: "Xem ra không phải đang nằm mơ."

***

Nhiếp Uyên rút tay về vốn định đấm cho cậu một cú vào mặt, kết quả nhìn đôi mắt hoa đào ngấn lệ kia, lại có chút không xuống tay được, anh nghiến răng, cố đè cái cảm giác vi diệu này xuống. ( app truyện T Y T )

Thôi vậy, mình không bắt nạt đồ thiểu năng!

Kỷ Vô Hoan nhìn thấy khuôn mặt đen như than của người đàn ông, càng thêm xác định.

Đây không phải là đang nằm mơ.

Thật khó có thể tưởng tượng, một người sống sờ sờ lại bị máy hút bụi hút đi ngay trước mặt cậu?

Tựa như tận mắt chứng kiến một bộ phim kinh dị máu me do người thật đóng có giới hạn độ tuổi, lại còn full hd không che chắn gì cả.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, nói ra ai mà tin?

Những người có mặt đều không dám tin vào những gì đã xảy ra, thậm chí còn có chút mờ mịt, như thể chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra.

Bọn họ như bị trúng định thân chú, ngay cả người phụ nữ vẫn luôn khóc lóc kia cũng kinh ngạc che miệng, tập thể mọi người đều hóa đá.

Chỉ có một nam một nữ ở giữa phòng khách là bình tĩnh dị thường, dường như đã sớm đoán được.

Một lúc sau, người đàn ông mặt sẹo chậm rãi nói: "Tôi đã nói rồi, đây không phải là trò đùa, mọi thứ ở đây không thể dùng lẽ thường để nói đâu, nếu muốn sống sót, nếu muốn rời khỏi đây, thì phải tuân thủ quy tắc trò chơi."

Gã đàn ông mặc vest đã sớm sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, nghe được lời này mới hoàn hồn, định thần lại nói: "Rốt cuộc cậu là ai? Cậu có biết tôi là ai không!?"

Cô gái tóc ngắn mất kiên nhẫn cười lạnh một tiếng: "Mặc kệ ông ở thế giới thực là ai, cho dù có là vua là chúa mà vào đây không tuân thủ quy tắc trò chơi cũng phải chết như thường thôi."

Lời còn chưa dứt, như thể để chứng minh lời cô ấy nói, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, sau đó—

"Bịch" một tiếng.

Một túi ni lông đen khổng lồ bị một bàn tay trắng bệch xách ra ném xuống từ cầu thang, rơi trên mặt đất, cái túi lập tức rách toạc một lỗ.

Bên trong tràn ra một đống thịt đỏ đỏ trắng trắng, một mùi tanh hôi nồng nặc lập tức xộc vào mũi.

"A a a—" Những người nhát gan lập tức hét lên.

Đống thịt bầy nhầy kia vẫn còn hơi ấm, da thịt mỡ và các loại cơ quan nội tạng bị xay nát ép phẳng rồi trộn lẫn vào nhau, nếu không phải vừa khéo có nửa đốt ngón tay từ trong túi rách rơi ra, thì đã không thể nhận ra đây từng là một người.

Kỷ Vô Hoan còn chưa kịp nhìn rõ, một bóng đen đã chắn trước mặt cậu, dù vậy, chỉ riêng mùi tanh nồng trong không khí cũng suýt chút nữa khiến cậu nôn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play