Vì vậy, cậu còn cố ý nhìn chằm chằm vào nó, tuy nhiên từ bên hông nhìn xuyên qua cái khung xương kia, bên trong thân lông xù của con thỏ lớn rõ ràng chỉ có một ít bông gòn bẩn thỉu mà thôi.
Con thỏ lớn còn cười với Kỷ Vô Hoan, lộ ra một chiếc răng thỏ trắng nhỏ: "Thỏ Thỏ rất thích bạn, bạn là người thông minh, còn có chiếc váy nhỏ của bạn nữa~"
Nhắc đến cái này, Kỷ Vô Hoan mới nhớ ra: "...Đúng rồi, tại sao mày lại đổi quần áo của tụi tao?"
"Vì đẹp mà!" Câu trả lời của con thỏ bông lớn tràn đầy vẻ ngây thơ vô tội, giống như một đứa trẻ chỉ đang nghịch ngợm, tiếng cười như tiếng chuông bạc mùa hè, thanh thúy êm tai.
Mặc dù là lời khen, mặc dù giọng nói cũng rất hay, nhưng kết hợp với nửa bên kinh dị kia, Kỷ Vô Hoan chẳng cảm thấy nó đáng yêu chút nào, huống chi cứ hễ nhắc đến chiếc váy nhỏ, vẻ mặt của Nhiếp Uyên lại càng đen hơn.
Kỷ Vô Hoan sợ hãi vội vàng kéo anh đi, vừa đi vừa an ủi hai câu: "Bé cưng ơi, nó khen cưng đó, đừng không vui nha."
"..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play