Người đàn ông dùng cả hai tay, vô cùng dứt khoát mang đi.
Thấy anh không hề hấn gì, Kỷ Vô Hoan thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Nhiếp Uyên bưng đồ đi rồi, cậu không thể nhận thua!
Thế là Kỷ Vô Hoan bất chấp đi đến mép bệ, dùng tốc độ nhanh nhất bưng đồ ăn, rồi nhanh chân rời đi.
Thấy bọn họ đều không sao, Lâm Cương, kẻ hèn nhát đã chạy đến cửa, lại cẩn thận dè dặt quay trở lại.
Lâm Cương do dự rất lâu trước ô cửa sổ nhỏ, nhìn cái hang tối đen như mực, giống như một con quái vật ăn thịt người, dường như giây tiếp theo Đỗ Sa sẽ đột nhiên bò ra từ bên trong, hoặc sẽ trực tiếp kéo anh ta vào!
Cuối cùng anh ta vẫn không thể khắc phục được nỗi sợ hãi trong lòng, nghĩ đến việc mình còn có lương khô mang theo nên trực tiếp từ bỏ.
Anh ta cũng đến chỗ bàn ăn, Nhiếp Uyên ngồi bên phải bàn ăn, cách nữ chủ nhân hai chỗ trống, Kỷ Vô Hoan ngồi cạnh Nhiếp Uyên.
Nhiếp Uyên và Kỷ Vô Hoan đều không động đũa.
Bọn họ không phải là không đói, ngược lại, Kỷ Vô Hoan còn đỡ, Nhiếp Uyên thì chưa ăn sáng, còn bụng đói đi loanh quanh cả buổi sáng, sao có thể không đói được chứ?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT