Chương 8: Kẻ tham ăn muốn xuất môn
Hắn chưa từng hạn chế hành động của nàng, ngay cả năng lực truyền tống cũng chỉ dùng duy nhất một lần khi ban đầu, sau đó không hề dùng đến nữa. Cuộc sống ẩn cư của nàng dường như chẳng có thay đổi gì đáng kể.
Mỗi buổi sáng, khi mặt trời vừa nhô lên, nàng liền rời khỏi cái ổ nhỏ ấm áp của mình, bay vài vòng quanh Lê Viện rồi đậu trên tường nhìn Hoa Vũ Lâu luyện kiếm.
Đôi khi nàng cũng lười biếng nằm lì không dậy, chỉ cuộn mình trong cái bát nhìn Hiên Khâu Thiên Giác đọc sách. Nhưng phần lớn thời gian, nàng rất siêng năng, đặc biệt là trong việc... thu thập đồ ăn.
Từ khi biết rõ sự mê đắm của nàng với ẩm thực, Hoa Vũ Lâu rốt cuộc đã tìm được cách lấy lòng nàng. Ngay cả Nguyễn Thanh Tuyết cũng thỉnh thoảng mang ra vài quả linh quả quý hiếm. Nhưng thứ nàng yêu thích nhất, vẫn là mật linh do Hiên Khâu Thiên Giác chế ra.
Cái bình mật nhỏ trên bàn thấp chưa từng biến mất, chỉ là lúc đầy lúc vơi. Khi bình rỗng, nàng sẽ nằm úp trên vành bình, ánh mắt sáng rỡ nhìn về phía Hiên Khâu Thiên Giác. Dù thần sắc vẫn tỏ vẻ ngạo kiều, nhưng ánh mắt kia rõ ràng đang chất vấn: “Sao người vẫn chưa cho thêm mật? Bao giờ mới có mật? Người còn mật không đó?”
Nàng chưa từng mở miệng đòi, chỉ dùng ánh mắt chớp chớp nhìn hắn. Dáng vẻ đáng thương lại dễ mến ấy, thực khiến người ta khó lòng từ chối. Ít nhất, bình mật trên bàn chưa từng rỗng quá một ngày.
Hiên Khâu Thiên Giác đa phần thời gian đều dành cho việc đọc sách, khắc ngọc phù, hoặc hướng dẫn hai đồ đệ luyện kiếm.
Cứ cách một thời gian, Hoa Vũ Lâu và Nguyễn Thanh Tuyết lại phải rời khỏi Lê viện, đến Hằng Đoạn sơn mạch rèn luyện. Mỗi lần như thế, Hiên Khâu Thiên Giác đều nhắc nhở như một trưởng bối già: “Chớ có tiến sâu vào nơi hiểm địa.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT