Nhị trưởng lão trầm mặc một thoáng, trong lòng vẫn như cũ thiên về Hứa Vãn Từ vài phần:

“Nhưng mà những lời nàng nói, cùng biểu hiện cảm xúc trước mặt ta và sư huynh…”

“Thật sự có thể giả được đến mức lừa được chúng ta sao?”

Đại trưởng lão cũng nhớ lại thần sắc khi ấy của Hứa Vãn Từ.

Chỉ là trong nháy mắt, hắn đã phục hồi tinh thần, thanh âm mang theo một tia trào phúng khó phát hiện:

“Có lẽ là có thật tình, nhưng mấy phần thì chẳng rõ.”

“Trên đời này người ngưỡng mộ tiên tôn vốn đâu đâu cũng có, Hứa Vãn Từ bất quá chỉ là một trong số đó.”

Trong lòng hắn, đối với biểu hiện ban nãy của Hứa Vãn Từ đã có kết luận:

“Giờ nàng mượn danh nghĩa tiên tôn mà thoát tội, dù từng thật lòng ngưỡng mộ, nay chỉ sợ cũng chỉ còn lợi dụng.”

Hắn quay đầu, nhìn về phía nhị trưởng lão bên cạnh vẫn không dám gật bừa, vung tay áo:

“Giờ nàng có thể từ chấp pháp điện bình yên thoát thân, chỉ sợ đang tính toán làm sao thoát thân triệt để.”

“Rốt cuộc có thể lừa một lúc, chẳng thể lừa một đời.”

Nghe thanh âm chắc chắn đầy quyết đoán kia, nhị trưởng lão mày tâm hơi nhăn:

“Giờ không có bất kỳ chứng cứ gì… sư huynh không khỏi quá võ đoán.”

Đại trưởng lão nghe ra giọng nàng mang theo vài phần tín nhiệm Hứa Vãn Từ, nhớ tới nhị trưởng lão vẫn yêu thích tình duyên thế gian, thường nhìn người si tình bằng ánh mắt khác, bất đắc dĩ thở dài:

“Sư muội, ngươi lại…”

Nói nửa câu, hắn lắc đầu:

“Vậy để chúng ta nhìn xem nàng hiện tại đang làm cái gì.”

Hắn phất tay, trung tâm chấp pháp điện liền hiện ra một mặt kính không theo quy tắc nào.

Nước trong kính lăn tăn, vài tức sau, một bóng hình quen thuộc dần hiện ra.

Nhìn thấy Hứa Vãn Từ, đại trưởng lão ánh mắt thoáng lộ ra tia kinh ngạc.

Hứa Vãn Từ lúc ở chấp pháp điện tuy thương thế không nhẹ, nhưng không tổn thương căn cốt, dùng đan dược là có thể khôi phục như cũ.

Nhưng hiện tại sắc mặt nàng lại càng tái nhợt hơn khi ấy mấy phần.

Nàng thất thần đứng trước cây Huyễn Nhan, như đang hoài niệm ái nhân đã mất, ánh mắt mang theo nỗi ưu thương chưa tan.

Cây Huyễn Nhan là linh thụ cấp thấp, tương truyền khiến người nhìn thấy điều mình muốn thấy.

Nhị trưởng lão nhìn lướt qua cây Huyễn Nhan, như ý thức được điều gì, lại quay sang Hứa Vãn Từ, trong mắt lộ ra một tia không đành lòng:

“Sư huynh, hiện tại ngươi vẫn nghi ngờ sao?”

Đại trưởng lão cau mày, dời tầm mắt khỏi vân kính:

“Thì đã sao?”

Hắn từng ngẩng đầu một lần khi gặp tiên tôn trăm năm trước.

Đến nay vẫn còn nhớ rõ ánh mắt tiên tôn nhìn về phía mình… một ánh mắt không hề có mình tồn tại, chỉ như nhìn vào một mảnh tro tàn hư vô.

Trong mắt tiên tôn, hắn còn không bằng một con kiến.

Điều đó khiến hắn khó lòng tin được, tiên tôn sẽ để mắt đến một đệ tử bình thường.

Đại trưởng lão vung tay áo, thanh âm vẫn nhàn nhạt như xưa:

“Nếu Hứa Vãn Từ có thể trước chân ngôn thạch, chính miệng thừa nhận có quan hệ cực đốc cùng tiên tôn, ta sẽ không còn chút nghi ngờ.”

“Chỉ xem nàng có dám làm hay không.”

Nhị trưởng lão hơi gật đầu, hiển nhiên đồng tình:

“Sư huynh nói có lý.”

Nàng nhìn Hứa Vãn Từ trong vân kính đang ngơ ngẩn nhìn Huyễn Nhan thụ, ánh mắt mang theo một tia thương xót:

Ánh mắt như vậy, sao có thể là giả?

Hứa Vãn Từ lúc này hoàn toàn không hay biết chấp pháp điện đang tranh luận vì mình.

Nàng đang đem toàn bộ kỹ xảo diễn xuất ra dùng, duy trì dáng vẻ một kẻ mất đi người mình yêu.

Từ nửa chén trà trước, nàng đã cảm giác có người nhìn lén.

Luồng dao động pháp lực kia rất nhỏ, nếu không phải nàng mẫn cảm với màn ảnh, với tu vi của nàng căn bản không thể phát hiện.

Mức độ khống chế tinh vi và cao thâm như thế, chỉ có thể là hai vị trưởng lão chấp pháp điện.

Tâm nàng dần trầm xuống, biểu cảm trên mặt vẫn không mảy may thay đổi, vẫn là nỗi bi thương khắc cốt.

Nếu bọn họ thật đang quan sát nàng, điều đó chứng tỏ lời nàng nói đã bị nghi ngờ.

Tu tiên giới có vô số cách xác minh nghi ngờ, mà nàng hiện tại không có biện pháp chống đỡ bất kỳ cách nào.

Hứa Vãn Từ từ từ nhắm mắt, đại não vận chuyển điên cuồng.

Phải làm sao mới có thể xóa bỏ nghi ngờ của bọn họ, khiến họ từ bỏ việc xác minh lời nàng nói?

Không, không đúng.

Nàng căn bản không thể khống chế suy nghĩ và hành động của người khác.

Nàng… chỉ có thể bắt đầu từ chính mình.

Nếu là hiện tại, điều nàng có thể làm.

Một người vừa mất đi người mình yêu sâu sắc, có thể làm gì để lay động lòng người nhất?

Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã đưa ra quyết định gần như điên cuồng.

Trong chấp pháp điện.

Hai vị trưởng lão đồng thời phát giác Hứa Vãn Từ trên người có biến hóa nhỏ.

Không rõ nàng nghĩ tới điều gì, chỉ thấy nàng từ từ mở mắt, trong mắt không còn bi thống khắc cốt như trước, mà thay bằng một tia khát vọng.

Khóe môi nàng khẽ cong lên, như là chờ mong, cũng như tiêu tan.

Gió nhẹ lướt qua, tóc nàng rối bời, bên má vẫn mang vết thương, thần sắc lại bình tĩnh lạ thường.

Nàng rũ mắt khẽ cười, mang một loại mỹ cảm kinh tâm động phách.

Đại trưởng lão chẳng buồn để tâm đến điều khác, ánh mắt bắt gặp nụ cười kia của Hứa Vãn Từ, càng thêm tin chắc phán đoán của mình.

Hắn hừ lạnh, biểu tình như thể mọi chuyện đều nằm trong dự kiến:

“Hiện tại nguyên hình tất lộ…”

Lời còn chưa dứt, vân kính đột nhiên bộc phát linh khí dao động mãnh liệt.

Đại trưởng lão lập tức trợn to mắt:

Đây là… đoạn hồn cốt!!!

Là tồn tại đủ sức khiến cả tu sĩ hợp thể thậm chí đại thừa cũng trọng thương!

Xuyên qua ánh sáng chói lòa, hắn thấy Hứa Vãn Từ khóe môi mỉm cười, an nhiên chịu chết.

Thật giống như…

Thần hồn tiêu tan, chính là kết cục mà nàng đã sớm mong đợi suốt trăm năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play