Thứ chân chính đáng để nàng bận tâm, vẫn là Chấp Pháp Điện kia.

Dù hiện giờ các trưởng lão đã khoan dung cho nàng một mạng, song hiểm cảnh vẫn chưa lui, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả trước kia.

Trong Tu Tiên giới, những tu sĩ có tu vi thâm sâu muốn giám sát một người, thủ đoạn nhiều không kể xiết.

Nói không chừng, lúc này đây đã có người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của nàng.

Từ giờ phút này trở đi, nàng tuyệt không thể để lộ một tia sơ hở.

Một mặt ổn định hô hấp và nhịp tim, một mặt dựa vào ký ức của thân xác này, nàng lặng lẽ trở về nơi cư trú của nguyên chủ.

Dù trong tiểu viện chỉ có một mình, nhưng nét mặt Hứa Vãn Từ không hề thay đổi, vẫn như khi ở trong Chấp Pháp Điện, thậm chí còn thê lương hơn vài phần.

Nàng hơi ngẩng đầu, trông về phía gốc cây Huyễn Nhan trong viện, ánh mắt mờ mịt, trống rỗng.

Giờ phút này, dù có kẻ dùng linh bảo tra xét, thứ nhìn thấy chỉ là một nữ tử như đã cô tịch cả trăm năm, không ánh sáng, không sinh khí.

Trên mặt vẫn là biểu tình đau thương, nhưng bên trong tâm trí, ý niệm xoay chuyển cuồng loạn.

Ở trong Chấp Pháp Điện, nàng chỉ có thể nhập vai đến tận cùng, sau đó nhờ vào bản năng tinh tế để tránh mọi lời nói dối cần thiết.

Từ đầu đến cuối, nàng chưa từng chính miệng thừa nhận bản thân có quan hệ với Thanh Diễn tiên tôn. Những lời ám chỉ kia, đều được nàng cẩn thận dẫn dắt, để người khác tự suy luận.

Chỉ trừ một điều…

Nàng chợt nhớ tới khi ở Chấp Pháp Điện, bản thân thử nhận tội ám hại Giang Thu Ninh, lúc đó đá Chân Ngôn không có phản ứng.

Điều đó có nghĩa là…

Đá Chân Ngôn đã cam nhận nàng và nguyên chủ là cùng một linh hồn.

Vậy nên, ít nhất nàng không cần lo lắng việc bị phát hiện linh hồn khác chủ.

Cũng coi như giữa mớ hỗn loạn, có được một điểm sáng duy nhất.

Ngoài ra…

Tất cả đều là tin xấu.

Trong tu tiên giới, muốn điều tra một người đời trước, đời này, thủ đoạn không thiếu:

Sưu hồn, hồi tưởng kính, quẻ sư, v.v…

Theo những gì nàng biết, ngũ trưởng lão Chấp Pháp Điện chính là đệ nhất quẻ sư của toàn giới.

Một khi họ đã muốn tra, dù là nói dối khéo đến đâu cũng khó thoát lưới trời.

Lúc đó, kết cục của nàng e rằng còn thê thảm hơn cả nguyên chủ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Vãn Từ như bị dìm vào vực sâu.

Nhưng dẫu trong lòng cuồn cuộn sóng ngầm, trên mặt nàng vẫn là thê lương, ủ dột, so với trước kia càng thêm vài phần tàn úa tuyệt vọng.

Nàng vươn tay, hứng lấy một chiếc lá rụng chầm chậm rơi xuống, ánh mắt yên lặng mà bi thương, nhưng trong lòng lại là lý trí cùng tỉnh táo vô cùng rõ ràng:

“Ta còn sống, nghĩa là bước đầu tiên đã đi đúng nước cờ. Giờ phải nghĩ cách lấp kín tất cả kẽ hở để không bị vạch trần.”

Nàng bắt đầu cẩn thận hồi tưởng nội dung nguyên tác.

Trong nguyên tác, Thanh Diễn tiên tôn tuy là thiên tài tuyệt thế, nhưng chưa từng có sư phụ, thân nhân, hay tri kỷ.

Ngay cả người trong Thái Thanh Tông cũng hiểu biết rất sơ lược về hắn.

Thậm chí, công pháp Thiên Đan Biến do hắn sáng lập cũng không người nào nhận ra, để rồi sau này Sở Thanh Xuyên mất bao công sức mới tìm được bản hạ sách.

Cũng chính vì vậy, nàng mới có thể dễ dàng lừa được tất cả.

Quan trọng nhất là…

Không ai trong tu tiên giới dám tra xét quá khứ của Thanh Diễn tiên tôn.

Bởi vì cái giá phải trả…

Không một ai có thể chịu nổi.

Vậy nên, nếu có điều tra, bọn họ cũng chỉ có thể bắt đầu từ nguyên chủ.

Cùng lúc đó ở Chấp Pháp Điện

Đại trưởng lão vẫn đứng yên trước đá Chân Ngôn, ánh mắt nghiêm nghị, như đang nghiền ngẫm điều gì đó.

Nhị trưởng lão nhìn theo ánh mắt sư huynh, nhíu nhẹ mày:

“Sư huynh… cảm thấy vừa rồi lời Hứa Vãn Từ nói có gì bất ổn?”

Đại trưởng lão nghe tiếng, dời mắt khỏi đá Chân Ngôn, quay sang nhìn nhị trưởng lão, chậm rãi hỏi:

“Sư muội, ngươi thật sự tin Hứa Vãn Từ... có giao tình cũ với tiên tôn sao?”

Nhị trưởng lão lộ ra vẻ kinh ngạc:

“Sư huynh, chân ngôn thạch là tiên khí, chưa từng sai. Huống hồ Hứa Vãn Từ chỉ là một kim đan tu sĩ, dẫu có nghịch thiên thủ đoạn, cũng không thể dối trá trước mặt ta, huynh và chân ngôn thạch.”

Nghe vậy, đại trưởng lão vẫn nhíu mày, khẽ lắc đầu.

Hắn bước xuống đài cao, đứng tại nơi Hứa Vãn Từ từng quỳ gối, ánh mắt sâu xa:

“Đá Chân Ngôn... quả thật không thể sai. Nhưng nàng ta... chưa từng chính miệng thừa nhận có quan hệ với tiên tôn. Tất cả... chỉ là ngươi và ta dựa theo lời nàng nói mà suy đoán mà thôi.”

Lời này vừa dứt, nhị trưởng lão khựng lại.

Nàng ấy chợt như nghĩ tới điều gì, cũng bước xuống chấp pháp đài, đứng sóng vai cùng sư huynh:

“Nhưng những gì nàng nói… nhiều điều ngay cả ngươi và ta cũng chưa từng biết. Như thiên đan biến cả Thái Thanh Tông tìm mấy năm cũng không rõ manh mối, há lại có người ngoài biết được nó là công pháp tiên tôn sáng chế? Huống hồ tiên tôn... thích yên tĩnh, cả giới tu chân chẳng ai hiểu rõ hắn. Muốn tra xét hắn thích gì còn không được, nói gì đến quá khứ?”

Nói đến đây, nàng ấy cũng liếc về phía đá chân ngôn, trầm giọng:

“Nếu không phải từng giao tình sâu đậm, sao Hứa Vãn Từ có thể biết đến những điều như vậy?”

Nghe đến đây, đại trưởng lão vẫn giữ vẻ ngưng trọng.

Hắn chắp tay sau lưng, thanh âm bình đạm, nhưng mang theo cường thế không thể phản bác:

“Trong tu tiên giới, cơ duyên nghịch thiên vô số. Làm sao ngươi dám chắc nàng biết được những điều ấy là từ tiên tôn, chứ không phải từ một cơ duyên nào khác?

Nếu Sở Thanh Xuyên có thể tìm được bản thượng sách của thiên đan biến, thì cũng có người tìm được bản hạ sách. Cũng có thể tìm được thần khí, pháp bảo tiên tôn để lại, từ đó mà suy luận ra những điều ta và ngươi không biết.”

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn sư muội, ánh mắt mang theo thứ cảm xúc ngay cả chính hắn cũng không phát hiện kính sợ và dè dặt:

“Huống hồ… Ngươi thật sự nghĩ rằng… tiên tôn sẽ động tâm với một tiểu nữ tử như nàng ta sao?”

Thanh Diễn tiên tôn, ở trăm năm phía trước, là tồn tại khiến tu sĩ toàn giới chỉ nghe danh đã hai chân phát run.

Tu vi càng cao, càng có thể thấu rõ tiên tôn cường đại đến mức nào, đồng thời cũng hiểu được sự lạnh nhạt của người.

To lớn như tu tiên giới, chưa từng có một người hay vật nào có thể khiến tiên tôn dừng mắt lấy một cái.

Hứa Vãn Từ hiện tại chẳng qua chỉ là một kim đan đệ tử, sao có thể từng cùng tiên tôn có qua lại chặt chẽ ở trăm năm trước?

Nhị trưởng lão nghe vậy, cả người ngẩn ra tại chỗ.

Nàng ấy làm sao không biết tiên tôn năm đó…

Chỉ là…

Ánh mắt tĩnh mịch tuyệt vọng kia của Hứa Vãn Từ, bỗng hiện lên trong đầu nàng ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play