Hứa Vãn Từ thật sự không hiểu, tại sao làm một động tác lại phải vung ra kiếm hoa trước, sao không thể trực tiếp đâm kẻ địch một kiếm?

Trong chiêu kiếm này, vì sao phải dùng linh khí tạo ra mấy bóng kiếm ảo ảnh, loại ảo ảnh vừa nhìn đã biết là giả này ngoài đẹp mắt ra còn có tác dụng gì?

Nàng muốn luyện kiếm theo phương thức của bản thân, nhưng cơ thể này suốt trăm năm qua đã hình thành bản năng đối lập, khiến động tác của nàng giống hệt một đứa trẻ mới học kiếm, lảo đảo vụng về, không hề có chút kiếm ý nào.

Đúng lúc này, Đoạn Tử Duy kẻ tới tìm Hứa Vãn Từ tính sổ cuối cùng cũng tới trước tiểu viện.

Xuyên qua cánh cửa gỗ khép hờ, hắn thấy rõ động tác vung kiếm của Hứa Vãn Từ.

Hắn đã từng nhìn thấy dáng vẻ Hứa Vãn Từ đấu kiếm với người khác, lúc ấy nàng đã sơ ngộ kiếm ý, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo sự lĩnh ngộ kiếm pháp riêng của mình.

Cho dù thân bị trọng thương, tu vi bị phế, nhưng sự lĩnh ngộ đối với kiếm ý vĩnh viễn không biến mất.

Thế nhưng hiện giờ…

Nhìn Hứa Vãn Từ đến cầm kiếm cũng không xong, hắn mờ mịt sững sờ tại chỗ:

Kiếm tâm của Hứa Vãn Từ… nát rồi?

Mỗi kiếm tu đều có kiếm tâm, nó trải qua vô số lần rèn luyện mới thành.

Kiếm tâm là thứ được lĩnh ngộ trong từng khoảnh khắc sinh tử, được tăng thêm qua mỗi lần vung kiếm hàng ngày, khắc sâu vào linh hồn.

Cho dù mất đi tất cả ký ức và tu vi, bản năng khắc vào linh hồn này vẫn sẽ tồn tại.

Đoạn Tử Duy mờ mịt nhíu mày:

Một kiếm tu… sao có thể kiếm tâm vỡ nát?

Lúc này, hắn bỗng nhớ tới lời Sở Thanh Xuyên từng nói.

Hứa Vãn Từ… nhận lầm Sở Thanh Xuyên thành ái nhân đã chuyển thế.

Mà nàng vừa mới biết được, người kia thần hồn đã tan biến, không có khả năng chuyển thế.

Hắn nhìn bóng dáng mảnh mai trong sân, ánh mắt cũng trở nên phức tạp đến chính bản thân hắn cũng không nhận ra:

Chẳng lẽ… đều là thật?

Tất cả sự tốt đẹp của Hứa Vãn Từ đối với Sở Thanh Xuyên, đều là vì một người khác?

Dùng đoạn hồn cốt tự sát, cũng là vì người kia.

Hiện giờ kiếm tâm vỡ nát, cũng là vì người kia.

Có thể như vậy sao?

Trong Tu Tiên giới này, thật sự tồn tại tình yêu thuần khiết đến mức… khiến người chấn động như vậy sao?

Hắn thích Giang Thu Ninh, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi.

Hắn sẽ không vì Giang Thu Ninh mà từ bỏ những thứ mình coi trọng, càng không thể vì nàng… mà tìm đến cái chết.

Đoạn Tử Duy ngơ ngác đứng nhìn bóng dáng trong sân, hồi lâu không bước lên phía trước.

Khi Hứa Vãn Từ thu kiếm, nàng đã cảm nhận được ánh mắt truyền tới từ cửa.

Tâm thần nàng khẽ động, vốn dĩ đã khó khống chế thanh kiếm, không cẩn thận rơi khỏi tay, chạm xuống mặt đất.

Khi nhặt linh kiếm lên, nàng đã điều chỉnh tốt mọi biểu cảm.

Nàng tra kiếm vào vỏ, bình tĩnh xoay người, nhìn về phía cửa.

Ngay sau đó, liền thấy bóng người thoáng qua nơi cửa.

Người này từ đầu đến chân đều khoác lên những pháp khí quý giá, dưới ánh mặt trời, các pháp khí giao nhau phản chiếu ánh sáng, linh khí bốn phía khiến người ta lóa mắt.

Nàng bình thản chớp mắt, nhìn rõ mặt người đến.

Đoạn Tử Duy?

Nếu nàng nhớ không lầm, Đoạn Tử Duy là kẻ ái mộ nữ chủ Giang Thu Ninh nhất.

Quan hệ với nguyên chủ vô cùng ác liệt.

Nguyên chủ gia thế không tốt, tính cách lại hơi ngạo mạn thanh cao, rất ghét Đoạn Tử Duy kẻ dựa vào gia thế mà ngang ngược trong Thái Thanh Tông.

Còn Đoạn Tử Duy thì vì những gì nguyên chủ đã làm với Giang Thu Ninh, càng thêm chán ghét nàng.

Hắn tới tìm nàng, mục đích rõ ràng.

Hứa Vãn Từ hồi tưởng những gì vừa làm, xác định không có sơ hở gì, khóe môi liền nhếch lên nụ cười lạnh nhạt xa cách.

Con người khi tiếp nhận tình cảm đều có giới hạn.

Nếu trước mặt người khác nàng luôn tỏ ra đau khổ muốn chết, sẽ chỉ khiến kẻ không hiểu nàng cảm thấy quái lạ, và khiến kẻ thương cảm cho nàng dần dần mệt mỏi.

Nàng chỉ cần duy trì thái độ không khác gì nguyên chủ trước đây, đến khi cần thiết mới lộ ra cảm xúc mất đi người yêu chí mạng là được.

Bình tĩnh bên ngoài che giấu bi thương khắc cốt bên trong, mới khiến người khác đồng cảm như thể chính bản thân họ cũng đau đớn vậy.

Có đồng cảm rồi, mới dễ dàng bỏ qua những điểm bất hợp lý.

Huống chi…

Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn Đoạn Tử Duy vẫn đứng ở cửa.

Đoạn Tử Duy chắc chắn không biết chuyện đã xảy ra lúc trước, cho dù nàng diễn cảnh đau khổ muốn chết trước mặt hắn cũng không có tác dụng.

Hắn tới đây, chắc là biết nàng còn sống, nên đến để vì Giang Thu Ninh mà trút giận.

Nghĩ vậy, tuy nét mặt Hứa Vãn Từ vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có vài phần chờ mong.

Vừa hay có thể dùng Đoạn Tử Duy để thử xem, xem các trưởng lão có để lại pháp khí phòng ngự nào trên người nàng không.

Đoạn Tử Duy hoàn toàn không biết Hứa Vãn Từ đang nghĩ gì.

Giờ phút này, hắn chẳng có chút ý định ra tay nào.

Hắn nhìn gương mặt bình tĩnh đến cực điểm của nàng, không khỏi nhíu mày:

Không nên là như vậy.

Nàng chẳng lẽ không nên kể với hắn nỗi thống khổ của mình sao?

Kể về bi thương khi mất đi người yêu, kể về nỗi bất đắc dĩ khi làm tổn thương Giang Thu Ninh, kể rằng nàng không cố ý làm sai, nàng chỉ nhận nhầm người…

Nhưng nàng chẳng nói gì, chỉ giống như mỗi lần nhìn thấy hắn trước kia, bình tĩnh đứng đó, ánh mắt xa cách.

Hoàn toàn không nhìn ra, nàng vừa mới chết một lần.

Hứa Vãn Từ đợi hồi lâu, thấy Đoạn Tử Duy vẫn ngốc đứng yên không nhúc nhích.

Nàng khẽ nhíu mày, nhỏ đến mức không thể nhận ra:

Đoạn Tử Duy không phải đến tính sổ sao?

Vì sao lại có biểu hiện này?

Nàng đặt thanh kiếm trong tay xuống bàn đá bên cạnh, buông tay, quanh thân không còn chút linh khí, là một tư thế hoàn toàn vô hại.

Thấy Đoạn Tử Duy vẫn không có động tác gì, giọng nàng mang theo rõ rệt nghi hoặc:

“Không động thủ sao?”

Đoạn Tử Duy dường như bị dọa, đột nhiên lùi lại hai bước.

Hắn gân cổ nói: “Ai nói ta tới tìm ngươi tính sổ?!”

“Ta chỉ là… rảnh rỗi không có việc gì, tùy tiện đi dạo!” Hắn gật đầu lia lịa, “Đúng vậy, tùy tiện đi dạo.”

Hứa Vãn Từ nghe hắn trả lời, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia nghi hoặc:

Buông tha cho kẻ đã làm hại Giang Thu Ninh?

Đây không phải tính cách của Đoạn Tử Duy.

Trừ phi, hắn đã nghe được tin tức gì đó từ người khác.

Nàng hơi rũ mắt, che đi ánh sáng chợt lóe trong mắt:

Người này không phải tông chủ Thái Thanh Tông, cũng không phải hai vị trưởng lão, vậy thì chỉ có thể là Sở Thanh Xuyên.

Chỉ là, Thanh Diễn Tiên Tôn thân phận quá mức khiến người ta kính sợ, cho nên Sở Thanh Xuyên hẳn là không tiết lộ thẳng thắn với Đoạn Tử Duy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play